Chương 12: Chuyến đi chơi

Cả tháng nay Từ Dung muốn tìm việc làm nhưng lại không muốn đi làm, mâu thuẫn gay gắt với chính bản thân. Trong thời gian mâu thuẫn đó, cậu nằm dài trong nhà không muốn nhúc nhích. Cả ngày cậu chán chường hết coi ti vi lại xem điện thoại, hết việc thì xuống phá phòng bếp, dọa Phó Thành có đến công ty cũng không dám.

Bé con đã đến tháng thứ 3, nhìn kĩ mới thấy hơi phồng một chút. Phó Thành rất thích sờ soạng bụng cậu cả tối. Cũng không biết tâm lý của Phó Thành có thay đổi gì hay không chứ Từ Dung thấy hắn có chấp niệm với bụng của cậu lắm. Ăn cũng nhìn bụng, uống cũng nhìn bụng, coi ti vi cũng nhìn bụng, đi lại thôi cũng nhìn bụng!

Từ Dung phụng phịu mấy ngày nay vì chưa được uống sữa đậu nành của chú Mạc. Thực ra thì cậu muốn ăn bánh bông lan nữa nhưng rồi vẫn không dám nói.

“Em mau đi ngủ trưa đi.”

Phó Thành đi đến bên cạnh muốn bế tiểu tổ tông lên phòng, lại bị chính người mình nuông chiều từ chối. Từ Dung rũ mắt né không chịu cho ôm, trong lòng đã sớm muốn rơi nước mắt, sữa đậu của cậu cả tháng nay còn chưa gặp lại! Phó Thành thầm ngửi coi bản thân có mùi lạ hay không, xác nhận không có thì trực tiếp bế người ta lên.

Từ Dung tức tối nhân cơ hội địch không chú ý, cạp một miếng vào cổ Phó Thành, sau đó cũng chẳng hả giận được là bao vì trên cổ đối phương chỉ để lại một vết răng nhàn nhạt. Da thịt đúng là chắc thật! Cắn mạnh như thế!

Phó Thành không để ý xoa xoa đầu bạn nhỏ, bế thẳng cậu lên giường, đắp cho cậu một lớp chăn mỏng, theo thói quen xoa xoa bụng cậu. Sau đó bản thân thì ăn mặc chỉnh chu đến công ty.

Chính Từ Dung cũng không ngờ, cái vết răng tưởng như mười phút sau là biến mất đến tối lại vẫn thấy in trên cổ đối phương. Cậu như tưởng tượng được cảnh mọi người bàn tán về giám đốc của mình chỉ vì cái dấu vết nhỏ nhoi ấy.

Từ Dung đỏ bừng mặt, cả tối cố gắng đưa lưng về phía Phó Thành ngủ. Phó Thành về chuyện này có chút không để ý, hắn cho rằng việc này chẳng có gì phải xấu hổ cả. Vậy nên sau khi Từ Dung khơi mào việc “cạp” chồng, Phó Thành mỗi tối sẽ để lại trên cần cổ của cậu vài vết dâu tây bắt mắt.

Ban đầu cậu vừa lo vừa sợ người ta bắt gặp, phát hiện ra mình quanh quẩn ở nhà chẳng gặp ai nên cũng mặc kệ, đôi khi còn không mặc áo cao cổ, để lộ vùng xương quai xanh hút hồn cùng làn da trắng bóc của mình chi chít dấu hôn. Cũng may là nhà không thuê giúp việc.

Mỗi lần Phó Thành về nhà thì cả người như muốn bốc cháy. Giọng hắn trầm tính khàn khàn như muốn rù quyến người khác, chọc cho Từ Dung đỏ mặt.

“Em muốn quyến rũ tôi phải không?”

Từ Dung bối rối lơ đãng liếc qua đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm kia, khó khăn mở lời.

“Anh… anh đi tắm đi!”

Phó Thành hôn lên trán Từ Dung một cái, nhìn người trong lòng hoảng loạn che mặt, hài lòng đi tắm.

Bất ngờ là hôm nay chồng lớn của mình tự giác mua thêm sữa đậu nành để trong ngăn mát, Từ Dung cười như mèo trộm được cá. Phó Thành nhìn bạn nhỏ hí hửng leo lên giường, cả người khô nóng, đôi mắt quét qua bụng nhỏ của Từ Dung, quyết định xoay người đi vào phòng tắm.

Từ Dung ngủ sớm, ngủ say như chết, không biết trời đất trăng sao gì. Cũng chẳng phải siêng năng gì đâu, cậu ngủ sớm vì ngày mai cùng Phó Thành đi dạo thủy cung. Hiếm lắm mới rảnh rỗi đi chơi chung, cậu mà ngủ quên thì thật là đáng đánh.

…----------------…

Sáng hôm nay Từ Dung dậy sớm bất ngờ. Cũng đúng, từ sau đợt tốt nghiệp đại học xong cậu vẫn chưa đi đâu chơi cho tử tế đàng hoàng. Thế là sáng nay miệng cứ ngâm nga vài điệu dân ca, tay chân thoăn thoắt chuẩn bị đủ thứ còn hơn đi dã ngoại.

Anh Phó bảo đi thủy cung xong sẽ ghé qua vườn sở thú, vậy nên trong túi xách của cậu nhiều thêm mấy thứ như máy ảnh mini, quạt mini, kem chống nắng, kính râm và duy nhất không thể quên là cái bánh bông lan nhỏ bằng lòng bàn tay, vuông vức trong một cái hộp màu trong mà chú Mạc cho cậu khi biết cậu có một bé con trong bụng, đặc biệt ít đường nhiều sữa. Cậu định cầm theo ba cái cơ, nhưng mà nhìn vẻ mặt không mấy hài lòng của anh Phó thì cậu đành bỏ bớt ra.

Phó Thành mới đổi xe. Nửa tháng trước xe cũ bị cái thằng say rượu ất ơ ở đâu đó lụi vào hư mất, tuy là bắt đền rồi nhưng mà cũng hơi cũ nên hắn quyết định thay. Ban đầu hắn định mua một chiếc màu xám, bạn nhỏ lại bảo màu xám chụp ảnh không đủ ngầu, lắc lắc tay hắn bảo mua màu đen. Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu…

Từ Dung hưởng thụ đãi ngộ quý ông, được Phó Thành nâng như nâng trứng vào con xe sang xịn đen bóng mà mình chọn, thỏa mãn lấy từ ghế trước một hộp sữa tươi ít đường.

Thủy cung không phải ở trung tâm thành phố nên chắc phải khá lâu mới đến. Từ Dung quyết định xuống hàng ghế sau ngồi để cho rộng rãi. Cả quãng đường cậu đeo tai nghe vừa nghe vừa ăn các loại thực phẩm - theo cậu là - lành mạnh, lại bị cánh tay yêu quái của Phó Thành cầm đi không chừa miếng nào. Vậy nên cậu giận dỗi nghịch điện thoại.