Chương 4:

Có lẽ là bởi vì ông trời biết giúp người thành đạt, vốn dĩ yêu cầu nửa tháng mới có thể hoàn thành công tác, nhưng giờ kế hoạch đã được hoàn thành trước bốn ngày. Khách hàng đối bọn họ công tác hiệu suất cùng chất lượng tỏ vẻ thực vừa lòng, liền đề nghị dẫn bọn họ đi dạo, xem có hay không cái gì đặc sản muốn mang về.

Đi qua một cửa hàng đồ cổ, Lâm Phi Ngư bị tủ kính chưng một cái tiểu ống đựng bút hấp dẫn, toàn bộ ống đựng bút là dùng cây trúc làm thành, trung gian bộ phận chạm rỗng, có khắc dáng vẻ khác nhau, đại khái chỉ có thể để ba bốn cây bút.

Lâm Phi Ngư đi vào trong tiệm, lại mua thêm cái mặt dây chuyền nhỏ, hỏi ông chủ có thể hay không trực tiếp gửi sau khi rời khỏi đây, liền muốn tờ giấy viết thư và muốn ông chủ gửi vào cùng. Lúc cô đang viết, ông chủ nói:” Thời buổi này ít ai viết thư lắm”

“Tôi có loại này thói quen.” Lâm phi cá cười cười, “Cổ nhân bút mực đưa tình tôi đang hướng tới điều này”

Nghe được cô nói, ông chủ từ trong túi lấy ra một đôi tịnh đế liên mặt dây, nói: “Cái này đưa cô.” Thấy cô không muốn nhận, ông chủ chỉ vào phân biệt đồ tốt nói” 500NDT một đôi”

“Kia cảm ơn ông chủ.” Lâm Phi Ngư tiếp nhận, “Chúc ông chủ làm ăn phát đạt. "

“Được rồi, đi thong thả.”

Ngành công nghiệp hậu cần hiện đại vẫn đang rất phát triể, món quà gửi đến anh đã được chuyển đến văn phòng một ngày trước khi cô trở về. Công Tôn Ngôn tháo nó ra và lấy ống đựng bút ra với nụ cười trên môi. Đặt ống đựng bút bên cạnh máy tính, rồi nhìn vào hộp tốc hành, bên trong vẫn còn một bức thư - "Nhìn thấy nó em muốn mua tặng anh, chắc anh thích lắm, nhưng nếu không thích thì không có biện pháp nào, anh miễn cưỡng dùng vậy. Hàng Châu vẫn rất thú vị, nhưng em vẫn chưa được đi vòng vòng để ăn, lần sau nếu có cơ hội em sẽ cho anh được làm hướng dẫn viên du lịch đưa em đi ăn"

Kết thúc nội dung của bức thư, sau đó là một khuôn mặt cười lớn.

Công Tôn Ngôn đặt lá thư vào ngăn tủ gần anh nhất, nhìn vào lịch và nghĩ rằng cô sẽ về sớm thôi.

Cô đã đi vắng trong thời gian này, điều này khiến anh cảm thấy rằng nhà hàng từng rất ngon giờ đã trở nên vô vị. Công Tôn Ngôn lắc đầu cười, Lâm Phi Ngư đã khiến anh say mê, trong thời gian không gặp cô, anh luôn nghĩ đến cô và mong thời gian trôi qua thật nhanh.

Vào lúc 4 giờ chiều ngày hôm sau, anh nhận được tin nhắn từ Lâm Phi Ngư : Em về rồi, tối nay sẽ nấu đồ ăn thật ngon cho anh.

Nhìn thấy dòng chữ trên điện thoại, Công Tôn Ngôn khóe miệng cong lên vì vui sướиɠ ngay lập tức, anh hỏi trợ lý về lịch trình của mình cho buổi chiều. Sau khi xác nhận rằng anh không có việc gì, anh lấy áo khoác và lái xe trực tiếp về nhà.

Sau khi Lâm Phi Ngư mua nguyên liệu và trở về nhà, vừa chế biến tôm, Công Tôn Ngôn cũng quay trở lại.

Lâm Phi Ngư kinh ngạc nhìn thời gian, hỏi: “Anh như thế nào lại về sớm như vậy??”

“Hôm nay không có việc gì, cho nên liền trở về.”

“Kia vừa lúc.” Lâm Phi Ngư gương mặt tươi cười nói: “ Em còn đang suy nghĩ anh chừng nào thì trở về, em còn chưa làm đồ ăn đâu.”

Công Tôn Ngôn xắn ống tay áo đi hướng phòng bếp, hỏi: “Có cái gì anh có thể hỗ trợ?”

Lâm Phi Ngư nhìn mắt trên bàn đồ ăn, đem trong đó một cái túi lấy ra , “Đem khoai tây tước vỏ đi.”

Đem khoai tây xử lý tốt sau, Công Tôn Ngôn đã bị cô đuổi ra phòng bếp. Ngồi ở trên sô pha Công Tôn ngôn, nghe từ bên trong truyền ra tới mùi hương, cảm thấy đây mới là nhà, thời điểm chỉ có anh ở nhà, kia gọi là phòng ở.

Ăn cơm, Lâm Phi Ngư nhìn anh một hồi lâu, nhíu mày nói: “ Anh bình thường không ăn cơm sao?” Thấy thế nào giống như gầy đi.

“Bên ngoài đồ ăn không thể ăn.”Anh nói chính là lời nói thật.

Lâm Phi Ngư ở trong lòng nói thầm một câu, như vậy kén ăn. Lại xem anh đang ăn rất ngon lành, hmm coi như cô nấu ăn hương vị hợp anh đi.