Chương 3: Thừa nhận

Năm tháng sau, việc Lâm Phi Ngư kết hôn được truyền bá tốc độ cao, nhanh chóng bị toàn bộ văn phòng cùng đã biết. Cũng không phải cô giấu không nói, chỉ là việc này giống như không thích hợp báo cho mọi người. Nếu không phải không lâu trước đây rửa tay khi bị một dì nhìn đến ngón áp út của cô có đeo nhẫn, đoán chừng đều sẽ không có người biết.

Các đồng nghiệp đều ồn ào muốn cô phải đưa kẹo mừng, còn hỏi cô khi nào đãi tiệc rượu, Lâm Phi Ngư cười, nói: “Đãi tiệc mừng thì mọi người phải có bao lì xì chúc mừng nha, mọi người muốn trao quà cho mình vậy cũng được thoi, hiện tại đãi cũng là có thể.”

Mọi người nghe đến trao lì xì, liền nhanh chóng rút lui, này là chuyện lớn nha, không thể đυ.ng vào.

Giám đốc kêu cô đến văn phòng, cho một cái bao lì xì lớn, còn hỏi một chút khi nào xin nghỉ đi hưởng tuần trăng mật, nói trước để sắp xếp. Lâm Phi Ngư tỏ vẻ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xin nghỉ, huống chi còn muốn gặp phải đăng ký thi khảo kế toán viên.

Đối với nhân viên siêng năng, dĩ nhiên lầm chủ sẽ vui mừng hài lòng nói cô qua kì thi lại cho thêm một bao lì xì.

“Cảm ơn giám đốc!”Lâm Phi Ngư cười vui sướиɠ.

Ra khỏi văn phòng cô liền lấy điện thoại ra chụp lại phát tin nhắn tới cho bạn tốt, “ Ông chủ thật tốt quá đi, nói mình qua kì thi sẽ tặng thêm một bao lì xì lớn”

Gửi đi thành công về sau, Lâm Phi Ngư liền đem điện thoại bỏ vào túi. Thẳng đến khi ăn cơm trưa, Lâm Phi Ngư mới phát hiện bản thân mình gửi nhầm Công Tôn Ngôn còn gửi đến một câu:” Thi cái gì?”

Chớp mắt, lại chớp mắt. Nếu sai rồi liền đâm lao phải theo lao đi! Lâm Phi Ngư phản hồi: Đăng ký kế toán viên nha

Bên kia thực mau: Khá tốt, thi qua cho em bao lì xì lớn.

Ngay sau đó là thông báo Công Tôn Ngôn chuyển khoản 1000 NDT

Công Tôn Ngôn: Trước cấp tiểu bao lì xì khích lệ.

Lâm Phi Ngư che miệng, đây là phí cấp khích lệ? Cô nhất định phải thi qua!

Trên thực tế, Lâm Phi Ngư đã ở cùng Công Tôn Ngôn 1 tháng và nhận thấy rằng anh ấy thực sự nhìn như một tảng băng rất khó tiếp cận, nhưng chỉ cần bạn sẵn lòng tiếp cận thì mọi chuyện vẫn rất dễ dàng. Đó là lý do tại sao blogger Sina có điều muốn nói: Những người không dễ gần thường dễ gần hơn nhiều so với những người dễ gần.

Lại như, cô gặp khó khăn lại không biết nên làm cái gì bây giờ, Công Tôn Ngôn cũng sẽ giúp cô xử lý, còn cùng cô nói, lần sau gặp được vấn đề, hai người cùng nhau giải quyết, tổng tốt hơn so một người tự mình cố giải quyết nhiều.

Tóm lại, Công Tôn Ngôn là người rất tuyệt!

Đặc biệt khi đeo kính gọng vàng và làm việc chăm chỉ, độ đẹp trai sẽ xuyên thấu trời đất. Nhưng nó khiến cô bất giác liên tưởng đến những con quái vật trong phim, một nữ thần nhỏ - thật quá xúc động.

Lâm Phi Ngư đối Công Tôn Ngôn có so với lúc mới vừa gặp mặt hiểu biết sâu hơn một ít, Công Tôn ngôn cũng như thế.

Cô trông giống một người lầm lì, không muốn tiến bộ, nhưng thực ra cô ấy vẫn biết mình muốn gì, nên làm gì và muốn làm gì. Nhưng rất dễ bỏ cuộc khi gặp khó khăn, cần phải có người động viên, thậm chí tặng cho cô những phần thưởng nho nhỏ, khi đó bạn có thể thấy cô lao về phía trước với tất cả sức lực của mình.

Hơn nữa, anh nhận thấy Lâm Phi Ngư có một vấn đề rất tồi tệ - cô ấy có thể hoàn thành quá trình từ quan tâm đến một người thành không quan tâm đến một người trong vài ngày, và đôi khi những người khác bắt đầu mở lòng, đã chấp nhận người bạn này trong trái tim mình, nhưng cô ấy đã chạy trốn rồi.

Cô ấy cũng rất dễ kiểm soát khuôn mặt, điều này có thể được nhìn thấy từ những đồ vật xung quanh cô ấy.

Ví dụ: nếu thứ gì đó trông đẹp và rất đắt, cô có thể mua trực tiếp mà không cần xem xét tính hữu dụng của nó.

Một ví dụ khác: một miếng xương sườn trông không đẹp, cô ấy thậm chí không thèm chạm vào nó hoàn toàn.

Nhưng những món xào của cô đều được thừa hưởng hoàn hảo từ tài nấu nướng của cha cô, nên có thể bỏ qua những sai sót nhỏ này.

Trong vài tháng qua, họ đã hình thành thói quen sống tốt với nhau – Công Tôn Ngôn phụ trách dọn đồ ăn và rửa bát, Lâm Phi Ngôn phụ trách mua và nấu ăn. Thứ bảy hàng tuần họ dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà từ trong ra ngoài. Hừm ... Thói quen cuối cùng hoàn toàn là do tính sạch sẽ chung của họ, kiểu khiến họ rất vui khi nhìn thấy nơi mình ở.

Một ngày nọ trong bữa ăn tối, Công Tôn Ngôn đột nhiên lấy ra một chiếc hộp lớn cho cô và nói, "Cây vĩ cầm này có chất lượng âm thanh tốt hơn."

Lâm Phi Ngư tròn mắt. " Làm sao anh biết rằng em đang học violin, em có làm phiền anh không? "

Công Tôn Ngôn lắc đầu," Không. Em gần như học xong, đã đến lúc đổi sang một cây violin tốt hơn . "

" Cảm ơn. "Lâm Phi Ngư vui vẻ cầm lấy hộp quà. Nghĩ đi nghĩ lại, hình như cô chưa tặng quà cho anh, vừa rồi lại được trả lương, sao ngày mai cô không chọn quà cho anh và trao đổi xem như một phép lịch sự.

Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Phi Ngư dành thời gian nghỉ ngơi để đến trung tâm mua sắm bên cạnh và mua một chiếc kẹp cà vạt đen có viền vàng cho Công Tôn Ngôn.

Bởi vì cô ấy phát hiện ra rằng anh là người duy nhất không có kẹp cà vạt, nhưng cũng không thiếu những người khác.

Vào buổi tối, Lâm Phi Ngư đã lấy một chiếc hộp nhỏ và tặng nó cho anh như một món quà.” Hình như không có kẹp cà vạt, nên em đã mua một cái, không biết anh có thích nó hay không. "

Công Tôn Ngôn lấy chiếc kẹp cà vạt ra và xem xét một lúc, sau đó nói: "Cảm ơn".

Kể từ đó, Lâm Phi Ngư có thể nhìn thấy anh mang nó mỗi ngày, cô nghĩ anh ấy rất thích nó.

Vào ngày 13 tháng 10, ngày diễn ra kỳ thi CPA, Công Tôn Ngôn đi cùng cô đến địa điểm thi và nói với người nào đó đang lo lắng: "Đừng sợ,em có thể làm được, Ngày mai, anh sẽ đưa em đi ăn những món ngon sau khi thi môn thứ hai. "

Lâm Phi Ngư ngước nhìn anh," Thật không? "

Công Tôn Ngôn gật đầu nhẹ nhàng chạm vào vai cô. Đẩy về phía trước, "Đi đi, anh sẽ đợi em ở đây”

Thực sự thì cô ấy không có tự tin với kỳ thi này, thứ nhất, càng về sau, thời gian càng gần hết, cô càng không thể bình tĩnh mà đọc được, thứ hai là tỉ lệ đậu quá thấp và những câu hỏi quá khó, ai nghĩ rằng cô ấy có thể vượt qua kỳ thi. May mắn thay, cô biết hầu hết các câu hỏi, và những câu cô không nắm vững về cơ bản không được kiểm tra, ngay cả bài kiểm tra ngày hôm sau.

Ngay khi kỳ thi kết thúc vào ngày hôm sau, cô đã được Công Tôn Ngôn đưa đi ăn những món ăn ngon.

Trong nhà hàng đó, họ cũng gặp gỡ những người trong công ty của anh , có lẽ theo truyền thống tốt đẹp của những câu chuyện phiếm khi gặp sếp và một cô gái bên ngoài ăn tối, một số người đàn ông béo phì đã nhiệt tình chào anh , sau đó nhìn Lâm Phi Ngư và nói: "Đây có phải là bà chủ không? Cô ấy rất xứng đôi với anh."

Lâm Phi Ngư liếc nhìn Công Tôn Ngôn, vừa định giải thích, nhưng cô lại nghe Công Tôn Ngôn thừa nhận thân phận của mình. .

Người đàn ông và Lâm Phi Ngư đồng thời mở to mắt. Lâm Phi Ngư, người đầu tiên có phản ứng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái đĩa. Và người đàn ông sững sờ một lúc nói: “Vậy thì tôi sẽ không làm phiền bữa ăn của vợ chồng anh nữa, chúng tôi sẽ đi trước.”

Thực tế, từ vài tháng trước, Lâm Phi Ngư đã cảm thấy hình như cô đã thích Công Tôn Ngôn. Lúc đầu, cô nghĩ điều này có vẻ không ổn lắm, nhưng sau đó nghĩ lại, anh trên danh nghĩa là chồng của cô, và không có gì sai khi thích chồng của mình. Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian để cô biện minh và cô đã bị đau lòng bởi thực tế - anh không thích cô.

"Này" - Đây là tiếng thở dài thứ nghìn trong một tháng kể từ khi Lâm Phi Ngư được thừa nhận danh tính trước mặt các đồng nghiệp trong công ty anh . Cô được gọi đi uống trà sữa,Nghê Trinh người đến để trả lời các câu hỏi tình cảm, cho biết cô ấy rất khó chịu.

Chà, nếu bạn của bạn rủ bạn ra ngoài, không nói một lời nào, mà chỉ thở dài.

Nghê Trinh vỗ bàn sốt ruột nói: “ Cậu trực tiếp hạ dược anh ta đi, cũng không phải không thể.”

Lâm Phi Ngư cắn ống hút và nói khẽ: “Cậu cho rằng mình dám sao? Mà khi hạ xong mình cũng chẳng biết làm gì nữa!”

Nghê Trinh ngạc nhiên," Cậu đều không xem phim cấm, tiểu hoàng mạn, truyện người lớn sao?” "

" Có vẻ như cậu đã để lộ một số thuộc tính của mình. "

Da mặt dày , Nghê Trinh đương nhiên là thừa nhận, thân là thế kỷ 21 thành niên nữ tính, có cái gì mà thẹn thùng. “Bằng không cậu trực tiếp đi tỏ tình được, dù sao việc này cũng không phải chưa làm.”

“Kia không giống nhau.” Lâm Phi Ngư mếu máo, “Nếu là anh ấy đối với mình không có gì hứng thú, ngẩng đầu không thấy cúi đầu đều thấy xấu hổ.”

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ấy nghĩ rằng có một sinh vật nữ đang âm mưu với mình, và sự an toàn cá nhân của anh không được bảo lãnh, anh phải làm sao nếu nộp đơn ly hôn với cô thì hộ khẩu sẽ từ Đã kết hôn trở thành ly hôn. Với những người phụ nữ đã ly hôn, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã rơi nước mắt cay đắng.

Nghê Trinh bắt chéo chân nói một cách thờ ơ: "Việc hai người ly hôn là chuyện lớn, nhưng mình sẽ thu nhận cậu vào nhà, nhà mình thêm cậu cũng sẽ không nhiều hơn bao nhiêu”

“ Cậu không phải được xưng “ nam tính sát thủ “ sao? Nghĩ xem làm sao để anh ấy quan tâm đến mình. ”Lâm Phi Ngư chống cằm nhìn cô.

Lâm Phi Ngư nhìn chằm chằm cô” Cậu không thể cho mình một lời khuyên có tính xây dựng sao?”

" Tại sao điều này không mang tính xây dựng? " Nghê Trinh xoay chiếc vòng trên cổ tay cô và nói," Nếu không cậu sẽ chơi bài Nắng ấm, Cậu nói cậu là mặt trời nhỏ, hãy để ánh sáng của cậu sưởi ấm trái tim anh ấy. "

" Thật có lý "

Tuy nhiên, trước khi làm được điều đó, cô đã bị ông chủ bảo đi công tác ở Hàng Châu hai tuần. Lâm Phi Ngư càng thêm sầu muộn, hai tuần nay có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nếu Công Tôn Ngôn bị yêu tinh móc vào trong khoảng thời gian này, cô sẽ phải chờ phiên tòa tiếp theo.

Vào buổi tối, khi Công Tôn Ngôn về nhà, anh nhìn thấy người nào đó chán nản ngồi trên ghế sofa , anh hỏi: "Sao vậy?"

"Em đi Hàng Châu trong nửa tháng. "

" Khi nào? "

" Ngày mai, công ty sẽ cử xe đưa đến sân bay. " Lâm Phi Ngôn lấy hết can đảm mà cô đã tích góp trong 23 năm qua, đứng trước mặt anh nói với khuôn mặt đỏ bừng, “Nửa tháng này, anh không thể tháo nhẫn cưới ra dù chỉ một giây!”

Nói xong liền chạy về phòng.

Công Tôn Ngôn đứng đó, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, đôi mắt anh như ẩn chứa nụ cười, một tay xoa lên chiếc nhẫn anh đã đeo mấy tháng.

Trong chuyến công tác, Lâm Phi Ngư làm việc không ngừng nghỉ, vì cô muốn hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng và quay lại nhìn chằm chằm “ Đường Tăng “ của mình để ngăn chặn yêu tinh trên đường bắt anh ấy. . Đến nỗi những người có kinh nghiệm lâu năm cùng nhóm còn trêu chọc cô: “Em làm việc chăm chỉ quá, em có phải muốn về gặp chồng sớm không?”

Khuôn mặt Lâm Phi Ngư đỏ bừng.