Chương 5: Anh cũng thích em

Một buổi chiều, Bạch Sướиɠ, bạn của Công Tôn Ngôn, đến văn phòng tìm anh, bước đến bàn làm việc, Bạch Sướиɠ cầm ống đựng bút lên và tò mò nói: "Thật kỳ lạ khi nó thực sự xuất hiện trên bàn của anh., nó không hợp với phong cách của anh, khẩu vị của anh đã thay đổi?"

Công Tôn Ngôn liếc nhìn anh ấy , nói, "Bỏ nó xuống."

Bạch Sướиɠ co hai vai lại, đặt ống đựng bút lại chỗ cũ rồi mở mắt ra như đang nghĩ đến điều gì đó, "Tôi quan tâm đến cái ống đựng bút này thật đấy, lẽ nào là của chị dâu tôi?" Bạch Sướиɠ nói thế thấy anh cũng không phủ nhận, "Được rồi, tảng băng vạn năm đã nở hoa, thế nào rồi, cậu đã tỏ tình với chị dâu chưa?"

Anh ấy cũng biết chuyện Công Tôn Ngôn và Lâm Phi Ngư, bây giờ anh đã yêu vợ mình, Bạch Sướиɠ cũng cảm thấy rất hạnh phúc cho anh. Rốt cuộc quen biết anh hơn mười năm, anh ta chưa từng thấy cô gái nào cách anh hai thước, lúc đầu còn tưởng rằng Công Tôn Ngôn thích đàn ông, nhưng sau đó lại phát hiện ra rằng anh ta cũng không có hứng thú với đàn ông. Tuy nhiên, việc một người vợ trên danh nghĩa trở thành một người vợ thực sự cũng rất tốt.

“ Cậu rảnh như vậy sao?”

“Tôi chắc rằng cậu chưa làm.” Bạch Sướиɠ ngồi trên bàn và nghiêm túc nói, “Nếu cậu không chủ động, chị dâu bị người ta cướp mất, tôi xem cậu làm gì”

Nghe thấy lời anh nói, Công Tôn Ngôn khẽ cau mày. Nhưng nghĩ lại, Lâm Phi Ngư là vợ của anh, người nào có thể bắt cóc người của anh.

Bạch Sướиɠ bị đánh tới tấp, hung hăng nói: "Một người đàn ông chẳng khác gì khúc gỗ như cậu, con gái người ta mà không đi thích người khác mới lạ. Để tôi xem đến lúc đó đừng đến tìm tôi than vãn! "

Nói xong, Bạch Sướиɠ vội vàng chạy đi. Vừa đi ra ngoài, khuôn mặt Bạch Sướиɠ gợi lên một vòng nguy hiểm, sau cuộc điện thoại với ai đó, tâm trạng vui vẻ rời đi.

Lâm Phi Ngư gần đây rất bận rộn với công việc, cô thở dài một hơi trong bữa trưa, nhưng không ngờ lại nhận được cuộc gọi từ em trai mình. Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên và vui vẻ nói: "Không phải em nói gần đây đang bận thi sao? Sao có thời gian gọi cho chị."

Lâm Chí Nhạc, người vừa xuống xe máy bay, mỉm cười, "Em đang trở về nhà sau kỳ thi."

Lâm Phi Ngư đứng lên, "Vậy chị sẽ đón em, em đã nói với bố mẹ chưa?"

“ Gọi cho chị trước sau đó đến bố mẹ, không cần đâu bạn em tới đón em rồi, vài ngày nữa sẽ gọi chị ra ngoài ăn cơm”

" Được rồi "

Lâm Chí Nhạc đi đến trước mặt Bạch Sướиɠ, duỗi tay huých anh ta một cái , lại nhéo anh một cái” được ha, khỏe manh lên không ít”.

" Chuyện gì xảy ra, sao muốn tôi lừa chị gái tôi?”

Lâm Chí Nhạc là đàn em của Bạch Sướиɠ, nhưng khi gặp nhau thì Bạch Sướиɠ đã tốt nghiệp rồi. Có một lần Bạch Sướиɠ trở về trường, thầy giáo cũ có nói gần nhất có nghiên cứu sinh đặc biệt thông minh, muốn giới thiệu cho anh ta nhận thức. Sau đó, hai người họ phát hiện ra rằng họ thực sự thích cùng một đội, họ phát triển thành bạn tốt và giữ liên lạc.

Bạch Sướиɠ kéo vali, đặt tay lên vai anh, " Anh không biết là cậu sẽ về sớm, đi thôi, anh sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn."

Tại bàn ăn, Bạch Sướиɠ đã lên kế hoạch chi tiết để khiến Công Tôn Ngôn ghen. Nghĩ đến biểu hiện của anh ta, Bạch Sướиɠ liền cảm thấy rất hạnh phúc!

Lâm Chi Nhạc gật đầu hỏi: "Anh rể không điều tra gia đình chúng tôi? không biết tôi ở đó sao?"

" Cậu học lâu như vậy mà thay đổi nhiều quá. Làm sao cậu ta biết được " Bạch Sướиɠ lấy ra một chùm chìa khóa xe hơi trong túi," Cái này cho cậu, anh đây sẽ làm một bộ đầy đủ cho buổi biểu diễn. "

Lâm Chí Nhạc cầm lấy chùm chìa khóa và nói trong đầu, người này rất nhàm chán.

Trong những ngày qua, Công Tôn Ngôn rõ ràng thấy Lâm Phi Ngư bận rộn hơn.

Ngày đầu tiên, không về nhà ăn cơm, không nói gì, còn mang về một bó hoa hồng, màu đỏ tươi suýt chút nữa khiến anh ném vào thùng rác nhưng anh chỉ biết dấu cảm xúc, muốn hỏi cũng không dám hỏi, chỉ biết nín thở.

Nếu đổi thành ngày bình thường, Lâm Phi Ngư có thể nhận thấy rằng Công Tôn Ngôn đang có tâm trạng tồi tệ, nhưng gần đây cô đang chìm đắm trong niềm vui vì đã lâu không gặp em trai mình.

Tối nay, Lâm Phi Ngư về nhà ăn tối, người hay hờn dỗi cũng cải thiện rất nhiều. Tuy nhiên, hai giờ sau bữa tối, Lâm Phi Ngư đã trả lời điện thoại và vui vẻ trở về phòng để thay quần áo - một chiếc áo vest đen ngắn, che kín hông, chiếc váy xẻ sâu đến đầu gối, áo khoác dường như sắp được mặc.

Mặc dù cuối tháng 11 ở thành phố S thuộc loại mùa đông, nhưng mặc như thế này là vừa.

Khi Công Tôn Ngôn nhìn thấy bộ váy của cô ấy, anh không thể rời mắt khỏi cô. Trang phục bó sát tôn lên vòng eo thon thả và đôi chân dài miên man. Vài giây sau, anh đột nhiên đi tới bên cửa sổ nhìn xuống lầu, hai mắt híp lại, chiếc xe hàng ngày đưa cô trở về lại đợi ở đó, cho nên, lần này cũng là đến đón cô.

Thấy cô chuẩn bị ra ngoài, Công Tôn Ngôn bước đến và nắm lấy tay cô và hỏi: "Em đi đâu vậy?"

"Tiểu Nhạc nói muốn đi.. ưʍ... "Những lời còn lại đều bị chặn lại bằng môi.

Cảm nhận được môi anh chạm vào có xu hướng tấn công vào bên trong, Lâm Phi Ngư sửng sốt, đây là diễn biến gì vậy?

Nhìn thấy đôi mắt mở to của cô, Công Tôn Ngôn dỗ dành: “Nhắm mắt lại.” Sau đó anh ôm lấy khuôn mặt của cô bằng cả hai tay và hôn sâu hơn. Một lúc lâu sau, anh buông cô ra và nói: “Lúc trước anh nói rằng anh không có hứng thú với các mối quan hệ, nhưng giờ anh rút lại.” Một lúc sau, anh tiếp tục, “Anh không cho phép vợ anh đi ra ngoài với những người đàn ông khác trong một bộ váy đẹp như vậy. "

Lâm Phi Ngư chớp mắt, nghĩ xem người đàn ông kia đến từ đâu, có lẽ nào ..." Anh đang nói về em trai em?Thằng nhóc vừa quay về không lâu. "

Hmm? Lần này, Công Tôn Ngôn sững sờ, mới nhận ra rằng anh đang ghen tị với em trai cô.

Lâm Phi Ngư bắt lấy cánh tay anh, hỏi: “Thằng nhóc còn ở dưới lầu chờ em, anh…muốn cùng đi sao?” Anh vừa mới nói câu nói kia là chứng tỏ anh thích cô đúng hay không, kia cô có thể mang chồng đi gặp bạn tốt.

Nhìn vẻ mặt chờ mong của cô nhìn mình, Công Tôn Ngôn cảm thấy chính mình như đang dần ổn định lại, lại như thế nào cự tuyệt được “ được, em chờ anh lấy áo khoác.”

Công Tôn Ngôn hướng phòng đi đến, Lâm Phi Ngư đuổi kịp, thần thái sáng láng nhìn anh. Bị bệnh cười của cô lây sang, Công Tôn Ngôn khóe miệng nhếch lên, gỡ xuống áo khoác hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Phi Ngôn tiến lên ôm lấy anh nói:” Em thích anh.”

Khóe miệng ý cười lớn hơn nữa, Công Tôn Ngôn sờ sờ tóc cô, cuối xuống khẽ hôn:” Anh cũng thích em”