Chương 7. Phu Nhân Của Thiếu Gia

Thiệu Nghị Ngạo mặc một bộ vest chỉnh chu đang ngồi ở giữa sân khấu. Ngay cả một cử động rất bình thường cũng có thể thấy rõ sự khí phách vương giải bẩm sinh của anh ta. Đặc biệt so với những khuôn mặt non nớt xung quanh, sự cao lớn cùng khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Thiệu Nghị Ngạo, dường như càng có sự quyến rũ của một nam nhân trưởng thành.

Anh có mái tóc ngắn đen dày được chăm chút tỉ mỉ. Mặc dù biểu cảm gương mặt có chút lãnh đạm, nhưng điều đó càng làm tăng thêm khí chất vương giả của Thiệu Nghị Ngạo, làm cho những nữ sinh kia mê mẩn. Ngay cả những nam sinh, mặc dù họ châm chọc Thiệu Nghị Ngạo, nói rằng anh ta giả vờ lạnh lùng, nhưng trong lòng họ lại lấy anh ta làm động lực.

Đương nhiên, không thể phủ nhận chủ tịch tập đoàn Thiệu thị, người đứng đầu Thiệu gia ─ Thiệu Nghị Ngạo quả thực là một người đàn ông thành đạt vạn người mới có một.

Trong lễ khai giảng của các tân sinh viên, Trình Cảnh không thể theo dõi toàn bộ quá trình của lớp mà anh chịu trách nhiệm. Bởi vì chủ nhiệm tìm anh, giao một số nhiệm vụ mới cho Trình Cảnh.

Khi đã gần trưa, Trình Cảnh từ chối lời mời của một vài tân sinh viên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ nhiệm giao cho, anh ta lập tức chạy đến chỗ họ đã hẹn cùng nhau ăn cơm.

Ai ngờ, khi Trình Cảnh bước ra khỏi cổng trường, một chiếc xe Lincoln màu đen như đã đợi sẵn từ lâu, đột nhiên lướt tới trước mặt anh. Vừa định đi vòng qua chiếc xe kia, cửa kính xe phía trước lại hạ xuống, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế lái, một tay cầm vô lăng, nhìn Trình Cảnh với thái độ rất cung kính.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia mời người lên xe.”

“Hả?”

Trình Cảnh gãi gãi đầu, tỏ vẻ bối rối. Có phải người này đang nói chuyện với anh không? Ngước mắt nhìn xung quanh cũng không thấy ai khác. Nhưng... thiếu phu nhân ... hình như là ... không phải đang gọi anh ...

Nam nhân đang cung kính kia như nhìn thấy vẻ bối rối của Trình Cảnh, vẻ mặt cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ, vị thiếu phu nhẫn này không phải đến bây giờ ... vẫn không biết thân phận của mình đấy chứ?

Nhận thấy áp suất không khí trong xe đã bắt đầu giảm từ khi Trình Cảnh bối rối. Nam nhẫn cao lớn kia tự nhiên không dám quay đầu nhìn khi thiếu gia đang tức giận. Đảo mắt, anh ta cung kính cười nhẹ nói: “Thiếu phu nhân, Thiệu thiếu gia mời người lên xe.”

Thiệu thiếu gia ... Thiệu thiếu gia... Thiệu ... Thiệu ... Thiệu Nghị Ngạo? ? ? ! ! !

“Vâng, thiếu phu nhân, thiếu gia mời người lên xe.” Nam nhân cầm vô lăng kiên nhẫn lặp lại với thái độ vô cùng cung kính.

Không xong, trong lúc lơ đãng anh đã vô tình kêu tên của Thiệu Nghị Ngạo! Trình Cảnh hối hận muốn chết, lại nghe thấy nam nhân kia lại gọi mình "Thiếu phu nhân", Trình Cảnh đỏ mặt, vội vàng cúi người theo lời của nam nhẫn kia, từ cửa sau ngồi vào xe.

Vừa ngồi xuống, cả người Trình Cảnh cứng đờ. Trái tim vẫn đang đập loạn nhịp "thình thịch" không ngừng.

Hóa ra là Thiệu Nghị Ngạo đang ngồi ngay bên cạnh!

Gương mặt của Trình Cảnh vẫn như bốc hỏa khi nhớ lại những gì hai người đã làm vào đêm tân hôm. Hai người xa lạ đột nhiên làm chuyện như vậy, dù nghĩ thế nào cũng khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Đặc biệt là ... bản thân xấu xí, cơ thể kỳ lạ của mình ... đã hoàn toàn bị phơi bày trước mặt người khác trong tư thế như vậy.

Sau khi Trình Cảnh lên xe, Thiệu Nghị Ngạo vẫn luôn cúi đầu ngồi đó xử lý văn kiện, biểu tình hết sức chăm chú, nhìn như hoàn toàn không có quan tâm đến Trình Cảnh. Trong lúc này, Trình Cảnh cũng lén lút liếc nhìn Thiệu Nghị Ngạo mấy lần, thấy anh ta vẫn luôn làm việc chăm chỉ, cũng không muốn làm phiền anh ta. Vì vậy, suốt đường đi, trong xe hoàn toàn im lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật giấy tờ ...

============

Khi xe dừng hẳn, Thiệu Nghị Ngạo mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc nhìn Trình Cảnh đang ngồi cạnh cửa xe, nhẫn nhạt nói một câu "Xuống xe đi", rồi bản thân cũng bước xuống.

Trình Cảnh cũng xuống xe theo, mở miệng muốn nói "Cảm ơn" với Thiệu Nghị Ngạo, nhưng khi Thiệu Nghị Ngạo quay người bước đi, anh lại lúng túng dừng lại.

“Thiếu phu nhân, hôm nay thiếu gia cố ý tới đón người về ăn cơm.”

“A? Ồ…”

Vừa nghe thấy tiếng “Thiếu phu nhân”, Trình Cảnh cảm thấy khó chịu, nhưng thấy thái độ cung kính của nam nhân kia, chỉ xấu hổ "Ồ" một tiếng. Nhưng mà, nhìn Thiệu Nghị Ngạo đã bước vào nhà, trong lòng Trình Cảnh thầm nghĩ, thiếu gia nhà các người đâu phải cố ý tới đón tôi? Chẳng qua anh ta chỉ tình cờ đến trường tôi mà thôi ...

Nhưng mà, Trình Cảnh không biết, một trường học như thế nào mới mời được một đại nhân vật như Thiệu Nghị Ngạo làm khách mời trong lễ khai giảng chứ ...