Chương 6. Không Thể Hiểu Được

Thiệu Nghị Ngạo vẫn luôn ở trong phòng làm việc sau khi anh ăn sáng xong. Trình Cảnh đứng ngoài cửa phòng làm việc, giơ tay muốn gõ cửa, nhưng anh vẫn luôn do dự. Hai chân vốn đã đau nhức vì chuyện tối qua, nay lại càng thêm đau nhức vì đứng lâu trước cửa.

Sau một hồi suy nghĩ, Trình Cảnh hít sâu một hơi, cắn môi dưới rồi gõ cửa.

Thiệu Nghị Ngạo đang xử lý một số văn kiện khẩn cấp, bởi vì anh mới kết hôn nên hôm nay không phải đến công ty, nhưng điều này không có nghĩa là anh không cần làm việc. Tiếng gõ cửa đột ngột cũng với tiếng gõ bàn phim khiến Thiệu Nghị Ngạo đang suy nghĩ xoa trán cau mày khó chịu.

Bình thường, Thiệu Nghị Ngạo sẽ không cho phép người khác làm phiền khi anh đang ở trong phòng làm việc. Là ai không biết điều như vậy?

Nhìn qua tài liệu trong tay, nghe tiếng gõ cửa đều đặn, đầu óc Thiệu Nghị Ngạo lần đầu tiên không thể tập trung vào công việc.

Có vẻ... người dám gõ cửa chắc chỉ có "cô vợ nhỏ" không biết hoàn cảnh của anh...

Nghĩ đến Trình Cảnh, Thiệu Nghị Ngạo khẽ động ngón tay chạm vào đầu mũi của mình, một ánh sáng không dễ nhận ra lóe lên trong đôi mắt đen.

============

“Có chuyện gì vậy?”

Bởi vì cách âm của mỗi phòng đều rất tốt, sợ Trình Cảnh không thể nghe thấy giọng nói của mình, Thiệu Nghị Ngạo phải đứng dậy tự mình mở cửa cho Trình Cảnh.

Thấy trong phòng làm việc không có ai trả lời, Trình Cảnh muốn gõ cửa thêm lần nữa, nhưng Thiệu Nghị Ngạo đã kịp thời mở cửa phòng làm việc.

Chưa kịp chuẩn bị thì Trình Cảnh đang đứng ngoài cửa đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Thiệu Nghị Ngạo, có chút xấu hổ nói: "Tôi ... tôi có chuyện muốn nói với anh ..."

"Vào rồi nói."

Nhìn thấy động tác né tránh của Trình Cảnh, Thiệu Nghị Ngạo đoán rằng cậu có vẻ rất miễn cưỡng tiếp xúc với mình. Vẻ mặt Thiệu Nghị Ngạo trầm xuống, vươn tay phải kéo cánh tay Trình Cảnh, trực tiếp kéo người đi vào, sau đó "rầm" một tiếng, dùng sức đóng sầm cửa lại.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? ! Nghe tiếng đóng cửa lộ ra vẻ tức giận, trái tim Trình Cảnh cũng đập thình thịch. Nam nhân này thực sự kỳ lạ! Lúc mở cửa xem ra vẫn ổn, nhưng trong nháy mắt liền nổi giận? ! Anh dường như không có làm gì đắc tội hắn ta mà!

Mặc dù đã cảm nhận được sự tức giận của nam nhân kia, nhưng Trình Cảnh vẫn nghiến răng nghiến lợi, đứng thẳng trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào hồ sơ của Thiệu Nghị Ngạo, cố ý tăng âm lượng, chậm rãi nói: "Trường tôi sắp khai giảng rồi… Cho nên tôi có thể đi học lại được không? ”

Ngón tay đang gõ trên bàn đột ngột dừng lại sau khi Trình Cảnh nói câu này. Thiệu Nghị Ngạo ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Trình Cảnh, đôi mày rậm vẫn đang nhăn lại, giọng điệu có chút khó chịu: “Trường học cách nhà không xa, có cần yêu cầu sớm như vậy không?”

“Ở trường còn có chuyện quan trọng, cần tôi đi xử lý. Hơn nữa học kỳ này tôi làm hỗ trợ cho tân sinh viên, giờ chỉ còn hai ba ngày nữa là khai giảng chính thức rồi, tôi phải ... "

" Anh sẽ cho người đưa em đi. "

Thiệu Nghị Ngạo lại cau mày, có chút sốt ruột ngắt lời Trình Cảnh.

“Không, không cần phiền phức như vậy, tôi tự đi là được.”

Trình Cảnh nghe Thiệu Nghị Ngạo nói sẽ cử người đưa mình đi học thì vội vàng ngăn cản. Nếu bị bạn học ở trường nhìn thấy thì sao ...

Thiệu Nghị Ngạo làm sao có thể không biết suy nghĩ này của Trình Cảnh, dù sao lần này kết hôn, anh cũng chỉ công bố chuyện đã kết hôn ra ngoài, còn cô dâu là ai thì chỉ những người trong gia đình mới biết ...

Trình Cảnh thấy Thiệu Nghị Ngạo không nói gì liền cho là anh đồng ý. Vừa định mở cửa ra khỏi phòng làm việc, Thiệu Nghị Ngạo đang ngồi trên ghế đột nhiên nói: "Vết thương của em ... khá hơn chưa?"

Quay lưng lại với Thiệu Nghị Ngạo, tay chạm vào nắm cửa, hai má Trình Cảnh ửng hồng, anh thì thầm: "Tốt hơn nhiều rồi ... cảm ơn", rồi chạy ra ngoài ngay lập tức.

===========

Với tư cách là lớp phó của lớp xx Khoa tiếng Trung, sau khi Trình Cảnh đến trường, anh đương nhiên bận rộn hơn những người khác. Bất tri bất giác Trình Cảnh đã ở lại trường hơn bốn ngày.

Trong bốn ngày này, Trình Cảnh và Thiệu Nghị Ngạo không hề liên lạc với nhau. Mặc dù đã kết hôn nhưng từ khi thức dậy vào buổi sáng hôm đó, cả hai chưa hề có bất kỳ sự tương tác nào.

Nghĩ đến cảnh từ trên giường thức dậy vào sáng hôm đó, khuôn mặt dịu dàng của Trình Cảnh lại đột nhiên đỏ bừng.

Sáng hôm đó ... người đó ... tay của người đó ... vẫn đặt ở chỗ đó của anh... Hơn nữa, điều khiến Trình Cảnh vô cùng xấu hổ là ... để tránh khỏi lòng bàn tay của Thiệu Nghị Ngạo, anh phải tách hai chân ra ... Tuy nhiên, điều đó lại làm cho tay của Thiệu Nghị Ngạo càng sát chỗ kia hơn ...

Cho đến nay, Trình Cảnh vẫn còn nhớ rõ sáng hôm đó khi Thiệu Nghị Ngạo nhìn mình tách hai chân ra, anh ta đã cười có vẻ rất thú vị ...

Càng làm cho Trình Cảnh bất ngờ là khi đang ngồi trên sân khấu trong lễ khai giảng của tân sinh viên, anh nhìn thấy một nam nhân, anh ngay lập tức sững sờ. Người đó ... người đó ... người đó không phải là Thiệu Nghị Ngạo sao?

"Đúng, đúng, anh ta là chủ tịch tập đoàn Thiệu thị. Anh ta không chỉ đẹp trai mà còn rất giàu có! Chỉ là một người xuất sắc như vậy đã kết hôn rồi, haizz, thật đáng tiếc!" Nghe bạn học xung quanh một bên mê mẩn nhìn Thiệu Nghị Ngạo, một bên nhỏ giọng mà bàn tán, không hiểu sao trong đầu của Trình Cảnh xuất hiện cảnh tượng đêm ấy Thiệu Nghị Ngạo cắm mũi vào nơi đó của mình.

Ngẩng đầu, ánh mắt đúng lúc nhìn đến sống mũi cao của Thiệu Nghị Ngạo, Trình Cảnh cứ như vậy nhìn chằm chằm chóp mũi Thiệu Nghị Ngạo, hai má không khỏi lại đỏ lên…..