Chương 8-1. Đừng Xoa Chỗ Đó

Trình Cảnh thực sự không có nhiều ấn tượng về "ngôi nhà mới" của mình. Ở đây phát ngốc cũng chỉ mới một ngày, hơn nữa cả một đêm đều là ở trên giường.

Tuy rằng hắn đã từng ở biệt thự, nhưng so với biệt thự trước mặt khó tránh khỏi có chút tồi tàn.

Quên đi, biệt thự to đẹp thì thế nào? Vẫn cứ là chính mình mới tốt!

Trình Cảnh liếc nhìn căn biệt thự phong cách Châu Âu lộng lẫy trước mặt, sau đó nhìn xuống bộ đồng phục đại học màu đen nhạt không thể đơn giản hơn, giơ tay lên, chỉnh trang lại quần áo một lần nữa, lúc này mới yên tâm bước vào.

Vừa mới vào cửa, một người giúp việc lớn tuổi đã vội vàng đi đến bên cạnh Trình Cảnh, ân cần cười nói: “Thiếu phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong, thiếu gia đang đợi người trong phòng ăn!”

A? ! Lại là đang đợi anh? ! Trình Cảnh bắt đầu hoài nghi có phải mình rất có mặt mũi ...

Nhưng nghe giọng điệu hiền từ của dì này, Trình Cảnh lại cảm thấy ý thúc giục khẩn trương ...

========================

Trên bàn, bữa ăn thịnh soạn đã được dọn ra. Trình Cảnh đứng ở bên cạnh nhìn, này, sao toàn là món mình thích vậy? ! Đặc biệt là đĩa cánh gà rán vàng nhạt hấp dẫn, đôi mắt trong veo của Trình Cảnh chợt sáng lên. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào hơi có chút thịt đó cũng thèm đến chảy nước miếng.

Nhìn bàn ăn hình chữ nhật, lại cẩn thận liếc nhìn nam nhẫn đang ngồi ở ghế chủ vị chưa từng ngước mắt lên, Trình Cảnh quyết định tốt hơn hết là tránh xa nam nhẫn này một chút.

Ai ngờ, ngay khi Trình Cảnh định kéo ghế ra xa Thiệu Nghị Ngạo, nam nhân ngồi ở ghế chủ vị đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trình Cảnh, giọng điệu có chút tức giận nói: "Ngồi xa như vậy làm gì? Em cứ ngồi ở đây.”

Thiệu Nghị Ngạo vừa cau mày nói vừa chỉ vào vị trí bên phải của mình.

Trình Cảnh thấy giọng điệu cứng rắn của Thiệu Nghị Ngạo, cũng không dám đối đầu với anh ta. Suy cho cùng, đây là địa bàn của người ta. Anh phải ngoan ngoãn nghe theo lời mà ngồi vào ghế do Thiệu Nghị Ngạo chỉ định.

Đợi Thiệu Nghị Ngạo ăn một miếng, lúc này Trình Cảnh mới cầm đũa lên bắt đầu ăn. Mặc dù có một nam nhẫn lạnh lùng thờ ơ ngồi bên cạnh cũng không thể ngăn cản sự cám dỗ của đồ ăn ngon với Trình Cảnh.

Đã nhắm đến đĩa cánh gà từ lâu, Trình Cảnh đưa đũa gắp một miếng rồi bắt đầu ăn một cách thích thú. Chà, nó có vị rất ngon, thậm chí còn ngon hơn cái anh tự làm. Trình Cảnh vừa ăn cánh gà ngon lành vừa thầm nghỉ lát nữa sẽ tìm đầu bếp hỏi cách làm cánh gà, không biết đầu bếp có nói cho anh công thức bí mật độc quyền không ...

Trình Cảnh lại gắp những món ăn khác mà anh thích rồi ăn một cách vui vẻ. Lúc không để ý, ánh mắt anh liếc nhìn chỗ ngồi của Thiệu Nghị Ngạo, chỉ thấy Thiệu Nghị Ngạo đã đặt đũa xuống, vô cảm nhìn anh.

Trình Cảnh bị đôi mắt đen thờ ơ của Thiệu Nghị Ngạo dọa sợ. Sau khi vội vàng nuốt thức ăn vào miệng, tay định gắp đồ ăn của Trình Cảnh cứng đờ, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Thiệu Nghị Ngạo, Trình Cảnh cười cười xấu hổ.

Nhưng Thiệu Nghị Ngạo lại phớt lờ nụ cười của Trình Cảnh, vẫn nhìn Trình Cảnh với vẻ mặt lạnh lùng. Trong chốc lát, bầu không khí tại bàn ăn trở nên khó xử.

Trong bầu không khí khó xử khác thường này, tay chân Trình Cảnh luống cuống. Ma xui quỷ khiến, Trình Cảnh lại di chuyển ngón tay, thậm chí còn dùng đũa gắp một miếng cánh gà, nhẹ nhàng đặt vào bát của Thiệu Nghị Ngạo, trên mặt nở nụ cười chân thành, "Cánh gà này rất ngon, tôi thấy không tồi ... anh… anh cũng nên ăn nhiều một…."

Lúc đầu Trình Cảnh còn ngẩng đầu nói, nhưng sau đó giọng càng ngày càng nhỏ. Cuối cũng còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve, hơn nữa anh còn nói rất nhanh, cũng không thấy âm cuối.

Hóa ra sau khi Trình Cảnh cánh gà vào bát của Thiệu Nghị Ngạo, sắc mặt của nah ta càng trở nên u ám.

"A ... anh ... hóa ra anh ... anh không thích ăn cánh gà ... thật ... xin lỗi, tôi không biết."

Nhìn vẻ mặt đầy mây đen của Thiệu Nghị Ngạo, Trình Cảnh cúi đầu, thấp tới mức muốn cắm đầu vào trong bát.

Sau một hồi chờ đợi, Trình Cảnh vẫn không nghe thấy Thiệu Nghị Ngạo nói mới hơi ngẩng đầu lên. Á ... Tình hình này là sao ... Không phải không thích cánh gà sao? Sao anh ta lại ăn rồi? !

Trình Cảnh rất buồn bực, nhưng cũng không dám hỏi thêm câu nào, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm.

“Đừng chỉ ăn cơm, ăn nhiều thức ăn một chút.”

“A? Ừm, ừm.”

Trình Cảnh cúi đầu nhăn mặt, càng thêm buồn bực. Chuyện quái gì đang xảy ra với người này vậy ...

============

Sau bữa trưa, Thiệu Nghị Ngạo đưa Trình Cảnh vào phòng ngủ, chỉ vào cửa phòng tắm bằng kính mờ, ra hiệu cho Trình Cảnh đi tắm trước.