Khoảng một giờ sau, hai người đánh xe bò đến thị trấn Văn Thủy.
Tố Nương và chú Chu hẹn giờ thân sẽ về, sau đó hai người đi làm việc của mình.
Tố Nương đi tới cửa Dục Tú Phường, ngẩng đầu nhìn tấm bảng Dục Tú Phường trên cửa rồi bước vào.
Ngay khi cô bước vào cửa, đã có một cô bé đã đi tới trước mặt cô, cười hỏi: "Thưa cô, cô muốn mua quần áo may sẵn hay hay đồ thêu? Tôi sẽ dẫn cô đi chọn."
Tố Nương phủi phủi người, hơi cúi đầu, sau đó nhìn cô bé cười nói: "Tôi biết cửa hàng của này đang kinh doanh sưu tầm đồ thêu. Hôm nay tôi có mang đồ thêu của mình đến, hy vọng có thể hợp tác với cửa hàng của cô."
Tố Nương đưa bức tranh thêu đã chuẩn bị sẵn cho cô bé, cô bé gật đầu với Tố Nương nói: “Xin đợi một lát.”
Cô bé mang đồ thêu của Tố Nương lên tầng hai và sau khoảng nửa tách trà, cô bé bước ra dẫn theo một cô gái có dáng người tròn trịa.
Cô gái bước tới trước mặt Tố Nương, nghiêng người cúi chào: “Tôi là quản lý của Dục Tú Phường, cô có thể gọi tôi là Cửu Nương. Đồ thêu của cô rất sinh động và có thần thái, tôi rất thích, cô có muốn lên lầu với tôi để bàn bạc kỹ càng nhé?”
Tố Nương cúi chào đáp lại: "Tất nhiên rồi, xin mời cô hãy dẫn đường."
Tố Nương theo Cửu Nương lên lầu, cùng Cửu Nương thương lượng chi tiết về giá cả và các chi tiết khác, sau đó đi xuống lầu, cầm theo một số tác phẩm thêu thùa do Cửu Nương bàn giao, Tố Nương rất vui vẻ, cuối cùng không còn sợ chết đói ở nơi xa lạ nữa. Giờ hẹn với chú Chu vẫn còn chưa đến, Tố Nương định đi dạo một vòng trong thị trấn xem cần mua gì, vì dù sao, để vào được thị trấn cũng không dễ dàng gì.
Tố Nương bĩu môi, định khi tiết kiệm đủ tiền cũng sẽ nuôi một con bò hoặc một con lừa, để sau này, khi cần đến thị trấn Văn Thuỷ cô sẽ không cần phải đi xe của người khác nữa.
Khi cô đang bước đi, cô vô tình nhìn thấy một tiệm rèn ở phía trước. Ngô ngoài đồng nhà đã chín, nhưng đồ đạc trong nhà đều đã cũ kỹ, lưỡi liềm sắc bén cũng đã rỉ sét và thủng lỗ chỗ. Tố Nương bước vào tiệm rèn để mua một chiếc liềm mới và xem xét những gì cần bổ sung.
Trong phòng trước không có ai, Tố Nương bước vào thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang cầm búa và đập sắt, các cơ trên người người nọ căng cứng và phồng lên do gắng sức, cả người mang đến cho người ta một vẻ mạnh mẽ cường tráng, Tố Nương nhìn người nọ mà choáng váng.
Thôi Nhị Gia nhìn thấy có khách bước vào thì dừng lại việc đang làm, dùng khăn quàng cổ lau mồ hôi trên trán rồi nói với Tố Nương: “Cô muốn mua đồ dùng gì, mời cô xem qua.”