Chương 4: Thèm muốn

Tố Nương tỉnh táo lại, trong lòng thầm mắng mình, sao có thể chỉ vì thân hình rắn chắc của một người đàn ông mà nhìn đến ngẩng người như vậy, vì vậy, cô ngẩng đầu lên ngượng ngùng nói với Thôi Nhị Gia: “Tôi muốn mua một cái liềm.”

Sau khi Thôi Nhị Gia nhìn thấy Tố Nương, anh không khỏi lén nhìn cô, người phụ nữ này có dáng người rất đoan trang, đôi mắt hơi xếch, giống như một cái móc câu lấy đàn ông, ngực và mông đầy đặn, tròn trịa. Vòng eo có thể giữ được bằng một tay, đúng là một cực phẩm tốt.

Thôi Nhị Gia ném thanh sắt nóng trở lại vào lò, đặt búa xuống và đi về phía Tố Nương.

Cảm nhận được một luồng khí nóng ùa vào, má, cổ và tai, mặt Tố Nương không khỏi đỏ bừng lên, nhưng khi Thôi Nhị Gia đi ngang qua cô, rồi đi đến phòng trước, Tố Nương cũng phản ứng lại và vội vàng đi theo.

Sau khi Tố Nương đi ra ngoài, cô nhìn thấy Thôi Nhị Gia đang lục lọi đồ dùng, cuối cùng cầm một chiếc liềm đưa cho Tố Nương rồi nói: “Nó đã là chiếc liềm nhỏ nhất trong tiệm của tôi rồi, nhưng tôi thấy có vẻ nó vẫn hơi lớn đối với phụ nữ, cô đến xem có cầm được không."

Nhưng đôi tay của Tố Nương vốn nhỏ nhắn, nên khi cô cầm chiếc liềm không vừa tay lắm, tuy rằng có thể dùng được, nhưng nếu dùng thường xuyên e là không thích hợp, tốt nhất là nên mua một cái dễ cầm hơn.

Thôi Nhị Gia nhìn thấy sự do dự của Tố Nương, liền nói với Tố Nương: "Tôi giúp cô làm một chiếc liềm tiện lợi hơn. Mấy ngày nữa cô quay lại lấy được không?"

Nghĩ đến ngô ngoài đồng, cũng chưa cần hái ngay, nhưng lá cần được loại bỏ cho thông thoáng trước, vài ngày nữa lấy cũng được, chính vì vậy cô đã đồng ý, vừa định trả tiền đặt cọc thì Thôi Nhị Gia đã ngăn cô lại. Anh nói: "Không cần đưa trước đâu, khi nào cô đến lấy hàng tôi sẽ đưa…Nữa."

Tố Nương gật đầu, xem ra người ở đây cũng khá tốt bụng.

Tố Nương chọn hai dụng cụ nông nghiệp bằng sắt làm sẵn và cùng với Thôi Nhị Gia tùy chỉnh một số dụng cụ bằng sắt mà cô cho là cần thiết trước, rồi rời đi.

Thôi Nhị Gia nhìn bóng lưng Tố Nương, rồi khẽ liếʍ môi, sau đó trầm tư quay người trở về nhà rèn.

Trên đường trở về, chú Chu không ngừng tìm chủ đề để nói chuyện với Tố Nương, Tố Nương cũng bằng lòng đáp lại.

Đi được nửa đường vào rừng, chú Chu dừng xe bò lại, quay về phía Tố Nương nói: "Tố Nương, chú đi vệ sinh một lát, cháu ở đây đợi chú chút nhé."

Tố Nương gật đầu với chú Chu, xe bò dừng bên đường, chú Chu buộc dây xe vào một thân cây lớn bên đường rồi đi vào rừng.

Tố Nương muốn đi tiểu, nhưng trong xe cần có người trông coi, nên cô đợi chú Chu đi ra.