Chương 10: Cô Ấy Tức Giận

Lớp học buổi tối, Ái Tiên chợt thấy Học Vĩ trong đám đông bạn học. Chính là khuôn mặt không lẫn vào đâu được của anh.

Giờ tan học Ái Tiên dẹp sách và ra về. Đèn trong phòng học cũng tắt hẳn. Học Vĩ đi phía trước Ái Tiên một đoạn rất xa, anh nhìn quanh không thấy cô ấy và để chắc chắn là cô không về trước anh, anh hỏi bạn đứng bên cạnh mình.

-Này cậu ơi, cho hỏi tí cậu có thấy bạn nữ xinh xinh cột cái nơ tóc màu vàng to ơi là to đi về trước không vậy?

Người bạn được Học Vĩ gọi là cậu đang vò đầu suy nghĩ một hồi lâu tận vài chục giây rồi quyết định trả lời trước khi Học Vĩ mất kiên nhẫn.

-À, Cái bạn xinh xinh ấy à. Bạn ấy chưa về trước đâu. Lúc tôi ra về bạn vẫn còn trong lớp nhe. Chắc đi phía sau đấy.

-Ừ. Cảm ơn nhe, cậu về đi.

Học Vĩ không quên tặng miễn phí cho người bạn lạ tốt bụng nói cho anh tin tức về cô bạn xinh xinh anh đang tìm một nụ cười hết sức và hết mức thiện chí.

Ngày hôm sau.

Phòng học 6 giờ 30 tối, Ái Tiên đang tập trung nghe giảng bài thì Học Vĩ len lõi qua từng góc bàn đến bàn của Ái Tiên.

-Cho ngồi với!

Ái Tiên ngước lên nhìn chàng trai vừa cất giọng nói. Trong lòng nàng rất muốn nói không nhưng nàng nghĩ lại đây không phải nhà của mình.



-Ờ ngồi đi.

Thế là bạn Học Vĩ ngồi xuống liền.

-Có bạn trai chưa vậy??

-Mới gặp mà hỏi như vậy có ý gì. Con trai kiểu gì vậy?

Ái Tiên vẻ mặt bực mình. Cô nghĩ thôi xong cứ nghĩ là kiểu nam dịu dàng mà ai dè thẳng tính với kỳ lạ như vậy. Thích thả thính lung tung hả trời. Thế là hết vỡ mộng.

-Hôm nay là lần thứ ba rồi, cũng tính là biết nhau lâu rồi, cho xin xíu thông tin đi chứ, như vậy không được sao?

Học Vĩ làm vẻ mặt cute. Ái Tiên chợt mũi lòng.

-Lúc khác trả lời giờ tui mắc học rồi, lo học đi.

-Dạ nàng!

Một giờ trôi qua, Học Vĩ sau một lúc tám chuyện bị người đẹp bên cạnh phũ phàng thì anh cũng chịu tỉnh táo lại; trông Học Vĩ giờ đang nghiêm túc học lắm; thật ra không phải anh thẳng tính hay kỳ lạ gì cả chỉ là anh muốn và rất muốn theo đuổi cô gái bên cạnh thôi nhưng anh đang rất lo lắng là không biết nàng có người trong lòng chưa, lần gặp đầu tiên và lần gặp thứ hai đâu có nói chuyện nên làm sao anh biết được; anh tự nhủ hôm nay phải hỏi rõ ràng mới được.