Chương 11

Một ngày tháng 2 Ái Tiên đang buồn bã và đi café một mình, những người ở bàn khác đang cười nói vui vẻ; những bài nhạc buồn được phát lên nhiều giờ trôi qua cô gái vẫn ngồi đó.

Học Vĩ cũng ngồi café thư giản, anh từ xa nhìn thấy cô gái đang buồn anh lo lắng vô cùng; anh quyết định đến hỏi cô. Học Vĩ đứng trước mặt cô và cô gái cũng đang nhìn anh.

-Ra ngoài đi dạo không?

Ái Tiên lặng lẽ đi phía sau Học Vĩ. Giờ đây Học Vĩ phát hiện những lúc buồn cô gái anh thích sẽ ngoan ơi là ngoan; tuy là anh cảm thấy thích sự ngoan ngoãn này nhưng anh cũng không đành lòng thấy cô buồn.

-Ái Tiên em có ngửi thấy mùi gì không?

Cô gái đang suy tư thì nghe thấy lời khó hiểu nên não cũng vội vàng hoạt động lại để dịch coi lời đó là sao.

-Mùi gì đâu, ở đây sạch sẽ lắm mà.

-Mùi tình yêu bay trong gió xung quanh em, không ngửi thấy hả??

-Tình yêu của ai.



Ái Tiên và Học Vĩ bật cười vì sự xàm xí của Học Vĩ.

-Mùi tình yêu bay trong gió xung quanh em, không ngửi thấy hả??

Ái Tiên bật cười vì sự xàm xí của Học Vĩ.

Ái Tiên ở trung tâm Feb, một người đã bảo “đi cẩn thận nhé đường trơn lắm”.

Một người kể Ái Tiên nghe về chú mèo hoang, cô ấy mỗi ngày đều tìm con mèo và cho mèo ăn.

Ái Tiên lần đầu tiên biết được là cánh cổng ấy có lúc cũng bị ngập nước và vì ngập nước nên cô không cần dắt xe qua mà cứ việc chạy qua thôi; những người ở cổng là người cô nói chuyện được 1-2 lần, không nói lời xin chào hay tạm biệt trong khi mỗi ngày cô nói với nhiều người lời chào hỏi.

Buổi sáng dậy sớm và cùng một chị đi làm; mong muốn về nhà vào buổi chiều.

Nhiều ngày mình suy nghĩ nếu mình đi làm sớm hơn giờ quy định 15 phút đó là điều tốt, nhưng mình không làm được, cũng có những ngày đi sớm nhưng mà không nhiều. Nhiều ngày mình suy nghĩ chỉ có mình hay mọi người đều như vậy-khi đi làm thì đi học buổi tối trở nên mệt mõi.

Có ai làm rất tốt hai việc đó không?