Chương 9: Món Quà Là Anh

Một ngày đẹp trời mình thất bại và phải bắt đầu lại. Một ngày đẹp trời mình muốn đi đường khác với mong muốn được vui vẻ hơn.

Những thứ mình đã đạt được trong thời gian qua sẽ trở thành chuyện xưa chuyện đã từng; rồi mình sẽ không có việc gì để làm.

Mang đôi giày đẹp ra trước sân nhà nhận hàng, mang đôi giày đẹp đi chợ, mang đôi giày đẹp đi một nơi gần và đó không phải một nơi bon chen tấp nập.

Không ước mơ về những đôi giày đẹp nữa vì cuộc sống yên bình không đi xa có giày đẹp mang đi đâu chứ.

Trở về làm cô gái bình dị không biết gì, vốn dĩ thì mình đã biết được gì.

Những chiếc áo sơ mi tay dài tay ngắn để mặc khi trời lạnh.

Những thứ để giải trí được được lôi ra.

Không cần tìm mình sẽ luôn xuất hiện khi người thân cần tìm mình, mình không đi đâu xa và mọi dịp mình đều có mặt.

Những chiếc túi xinh xắn treo đó không có dịp để mang đi đâu.



Ai đó ngoài kia sẽ không tò mò bạn đang ở nơi ít người hay đông người; ở nơi hiện đại hay thôn quê. Họ đang bận phát triển cuộc sống của họ mà.

Sự lãng quên không hẳn khiến chúng ta buồn.

Buổi chiều nắng nhạt dần, Ái Tiên sãi bước trên đoạn đường quen thuộc, con đường nhỏ đầy hoa hồng và hoa giấy, cánh hoa rơi lả tả theo ngọn gió.

Một việc Ái Tiên cần làm trước khi về nhà, cô cần mua một món quà tặng em gái của mình.

Ái Tiên đi đến một cửa hàng quà và cô gặp một chàng trai cũng đi mua quà giống cô.

Chàng trai mà Ái Tiên gặp là Kim Học Vĩ.

Việc Ái Tiên và Học Vĩ gặp nhau chẳng có gì đặc biệt cho đến khi hai người đi xếp hàng tính tiền và Học Vĩ đứng phía sau Ái Tiên cũng vì người phụ nữ phía trước cô lùi về sau bất ngờ nên Ái Tiên cũng lùi về sau, lúc đó chỉ có Kim Học Vĩ là không lùi thành ra hai bạn trẻ đứng vô cùng gần. Mọi người không thấy gì làm lạ, mọi người không hề bất ngờ vì nghĩ hai bạn trẻ là người yêu của nhau (cũng vì hai bạn đang mặc hai áo sơ mi rất giống nhau).

Tối hôm ấy, Học Vĩ nhìn món quà anh cầm trên tay và mĩm cười.