Sáng sớm ngày hôm sau, Mâu Sơn ăn xong bữa sáng liền đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn cho mùa mưa, Mạc Lý nhìn trời hôm nay nắng ấm, rất thích hợp để phơi đò, cậu mang quả ớt đỏ của thế giới này, cay hơn rất nhiều so với ớt xanh phơi trong sân nhà, chờ sau khi phơi khô, nghiền thành bột ớt để nướng thịt, sau đó cậu cùng với Thanh đi ra ngoài.
Hôm nay, Mạc Lý mặc một bộ quần áo mà cậu mất mấy ngày mới làm được, cậu dùng vải bố may thành một chiếc áo tương tự với trường bào đơn giản của cổ đại, phía dưới mặc một chiếc quần.
Hôm nay cậu đeo một chiếc sọt trên lưng, do A Ba Mâu Sơn đặc biệt chế tác dựa theo sự hướng dẫn của cậu.
“A Cha, cái này là cái gì?”
Mạc Lý cầm một loại quả màu trắng, rất chua, có điểm giống như trái chanh đi tới trước mặt Thanh hỏi.
Mạc Lý phát hiện phương thức sinh trưởng của thực vật trong thế giới thú nhân vô cùng thần kỳ, tỷ như một loại quả lại chính là cái cây!
Quả màu xanh mà cậu vừa mới nếm này, đồng dạng giống như cây lấy bông vải ngày hôm qua, sau khi cắt đứt một đoạn ngắn, liền có thứ nước màu xanh chảy ra từ bên trong, còn thoang thoảng mùi sữa!
Sau khi dùng hết chất lỏng, lại mang nhánh cây trồng vào trong đất là được, vô cùng tiện lợi.
“Cái này là quả chua, không thể ăn nhiều, vì nó vô cùng chua.”
Thanh rối rắm nhìn thoáng qua hài tử luôn thích tìm kiếm những đồ vật kỳ lạ cổ quái, còn thích ăn bậy bạ.
“Cái này rất ngon, A Cha, chúng ta lấy một chút mang về đi.”
Chanh ăn rất ngon nha…
Khi nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của A Cha, Mạc Lý đoán rằng bọn họ trực tiếp cắn nó, chua, chắc chắn vô cùng chua.
Tổng những vật tìm được trong ngày hôm nay rất phong phú, Mạc Lý đã tìm được rất nhiều thực vật mà cậu muốn tìm, ví dụ như một loại lá cây có vị mặn, hơi giống vị của nước tương, mùi thơm cũng không quá đậm đà, chỉ thoang thoảng một chút, nhưng ăn ngon hơn nhiều so với nước tương nhân tạo, cậu còn tìm thêm được một ít cây thì là, vỏ quế cùng hồi hương.
Hóa ra những thứ này đều có trong khu vực an toàn.
Khắp nơi đều xuất hiện, có những thứ này, sau khi cậu trở về sẽ làm một chút ngũ vị hương, để A Ba ăn thịt nướng ngon hơn!
Mỗi loại cậu đều bỏ vào một túi nhỏ khác nhau, tầm mắt của Mạc Lý liền đảo qua, cậu đột nhiên phát hiện một vật, Mạc Lý kích động ném đồ trong tay xuống mà chạy tới.
Mặc dù cậu không xác định, nhưng nếu đúng như cậu suy nghĩ, sau này bọn họ sẽ có thêm thức ăn chính.
Mạc Lý cầm xẻng nhỏ xúc đất, sau đó cậu phát hiện một loại cây màu đen, cậu liền lấy bối đao đeo ngang hông xuống, cắt một cái, bên trong xuất hiện ruột củ màu trắng.
Cẩn thận đào ra một đoạn, Mạc Lý gấp không chờ nổi mà nhét nó vào trong miệng, giống như trong dự kiến, mùi vị ngọt bùi không ngừng hòa tan vị giác nhiều ngày ăn thịt của Mạc Lý.
“A Cha, người mau tới đây, con phát hiện món này ăn rất ngon.”
Mạc Lý hướng về phía Thanh mà hô to, kết quả, chưa thấy Thanh đâu, tộc trưởng đại nhân đã bị cậu kêu tới.
“Có cái gì ăn ngon sao?”
Mạc Lý nhìn tộc trưởng từ trên trời giáng xuống, cậu sợ tới mức ngồi bệt mông xuống đất, trong ngực còn ôm một nhánh cây củ mài.
Nhìn tiểu gia hỏa bị mình dọa cho ngốc, Thất Nhan cảm thấy có chút buồn cười, hắn ngủ ở trên cây, lại đột nhiên nhìn thấy tiểu tử này đang thở hổn hển mà đào từ trong đất ra một nhánh cây đen xì, sau đó cậu liền kêu to, nói đồ vật này ăn rất ngon?
“Ách, tộc trưởng, đây là củ mài, là một loại đồ ăn tốt cho thân thể, còn giữ được rất lâu nữa.”
Sau khi Mạc Lý phục hồi lại tinh thần, cậu đào thêm một nhánh củ mài đưa cho Thất Nhan, ý bảo hắn ăn thử.
Thất Nhan cúi đầu há miệng, hương vị của nó vừa ngọt vừa bùi, ăn rất ngon.
“Thế nào?”
Sau khi ăn xong, thấy vẻ mặt tràn đầy mong đợi của Mạc Lý, Thất Nhan nhịn không được mà xoa xoa đầu cậu.
“Hương vị không tồi, ta nghĩ những người khác trong bộ tộc khả năng sẽ thích, tí nữa ta sẽ để cho tư tế mang người đi thu thập loại thức ăn này.”
“Thứ này gọi là củ mài sao? Ta thấy ở phụ cận có rất nhiều, hơn nữa bên trong rừng rậm còn có nhiều hơn.”
Thất Nhan suy tư một chút về lời nói trước đó của Mạc Lý, hắn cảm thấy giá trị của củ mài này thực sự quá lớn.
Nhưng mà hắn cũng có suy nghĩ giống như Thanh, hi vọng tiểu ấu tử này lớn lên vui vẻ khoái hoạt, cho nên những chuyện khác cứ giao cho tư tế đi!
Tư tế đại nhân đáng thương: “…”
“Tiểu Mạc làm sao vậy? Thất Nhan, ngươi ngủ ở chỗ này sao?”
Mưu Ngưu cùng Thất Nhan có quan hệ rất tốt, Thanh tự nhiên cũng có quan hệ tốt với hắn, biết được một ít thói quen của hắn.
“Đúng vậy, Thanh thúc thúc.”
Nhất cử nhất động của Thất Nhan cực kỳ giống với một quý công tử thời cổ đại, khác xa với thế giới thú nhân, ngay cả Mạc Lý cũng cảm thấy cậu đã biến thành một hán tử sau khi xuyên không đến thế giới này, nhưng đột nhiên nhìn thấy một người tao nhã lịch sự như vậy? Cậu cũng không quen với phong thái quý công tử cho lắm.
“Tiểu Mạc, buổi trưa hôm nay ta cùng với tư tế sẽ tới nhà ngươi ăn cơm, xem nên ăn củ mài như thế nào, ngươi mang cách làm dạy cho tư tế, hắn sẽ dạy cho những tộc nhân khác.”
Thất Nhan không chút khách khí mà bán đứng tư tế, dù sao người tài giỏi thường nhiều việc không phải sao, tên kia chính là tư tế đứng đầu của tộc Dực Hổ đó.
“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, củ mài có rất nhiều cách làm, đơn giản nhất là dùng xương sườn và nước đun lên, mùi vị vô cùng ngon lại không làm mất đi chất dinh dưỡng.”
Mạc Lý đang tính toán một chút, xem lượng thức ăn của ba thú nhân trong buổi tối ngày hôm nay như thế nào mới đủ, cậu đáp ứng một tiếng.
Thanh đứng một bên nhìn hai người thân mật? Bầu không khí vô cùng hài hòa, làm cho người khác không chen miệng vào được, hắn cảm thấy một loại lo lắng vô cùng sâu sắc.
Thất Nhan vừa gọi hắn là thúc thúc, hắn cảm thấy ấu tử nhà mình đang bị gia hỏa này đánh chủ ý, nhưng cố tình Mưu Ngưu lại không đánh bại hắn…
“Mưu Ngưu thúc thúc giữa trưa không có trở lại, ta đi trước chuẩn bị con mồi làm đồ ăn cho ta và Nhai.”
Nhai cũng chính là tư tế, sau khi Thất Nhan nói xong liền hóa thành hình thú, trên lưng mọc ra đôi cánh dài, chỉ thấy hắn đạp chân một cái, cũng không quay đầu lại mà bay đi.
“Tiểu Mạc, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Thanh không hiểu bọn họ vừa mới nói cái gì.
“A Cha, con vừa mới tìm được một loại thức ăn để được lâu, mùi vị cũng vô cùng ngon, loại thức ăn này ở phụ cận của chúng ta có rất nhiều.”
Mạc Lý giải thích, cậu còn thuận tiện đào một nhánh đưa cho Thanh.
“Tộc trưởng vừa nói rằng, buổi trưa hắn sẽ cùng với tư tế đến nhà chúng ta, để cho con dạy bọn họ cách chế biến củ mài, rồi tư tế sẽ dạy cho những tộc nhân khác.”
Nhìn thấy Thanh bởi vì ngon mà nheo đôi mắt lại, Mạc Lý cảm thấy những giống cái khác chắc cũng sẽ thích loại đồ ăn này.
Mặc dù thú nhân đều thích ăn thịt, mỗi ngày phải ăn một số lượng lớn thịt, nhưng đó là giống đực, giống cái khả năng cũng thích ăn mấy loại củ quả cùng rau dưa này.