Chương 7: Dị loại của thế giới (1)

“Đúng rồi, Tiểu Mạc, đợi một lúc nữa chúng ta đi gặp mặt tộc trưởng nhé.”

Mấy ngày ngay Thanh đều rất vui vẻ, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, ấu tể nhà mình còn chưa đi gặp tộc trưởng đâu.

“Tộc trưởng?”

Mạc Lý xuyên không tới thế giới này lâu như vậy, ngoại trừ khi ra cửa gặp một ít thú nhân bên ngoài, bao gồm cả vị tư tế không đàng hoàng kia, thì các thú nhân ở nơi này đều có vẻ ngoài vô cùng trẻ trung, cho dù bọn họ đã mấy trăm tuổi rồi. Vì vậy tộc trưởng mà cậu sắp phải đi gặp bây giờ, liệu có phải lão thú nhân đầu tiên mà cậu gặp không nhỉ?

Mạc Lý đi theo Mâu Sơn và Thanh tới bên sân ngoài nhà tộc trưởng.

“Tiểu Mạc, tộc trưởng mới thành niên được hai trăm năm, đợi một chút nữa con nhìn thấy hắn cũng không cần khẩn trương như vậy đâu.”

Thanh cảm giác được bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, hắn quay đầu nói với Mạc Lý.

Không sai, Tiểu Lý Tử nhà chúng ta thật sự đang khẩn trương! Cho dù khi đi học, đối mặt với thầy chủ nhiệm cậu cũng chưa từng thấy khẩn trương như vậy.

“Mới hai trăm năm…”

Khóe miệng của Mạc Lý giật một cái, cậu rất muốn hét lên!

Mới hai trăm năm, hai trăm năm ở trên trái đất cậu có thể luân hồi ba kiếp đó, được không!

Mạc Lý hít sâu một hơi, cậu cố bình ổn lại cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong cơ thể mình, Mâu Sơn đã gõ vào cửa, tốc độ của thú nhân không chậm, chờ khi Mạc Lý vừa bình tĩnh lại, cửa đã mở.

Cậu nghi ngờ nhìn tộc trưởng trước mặt này, A Ba của cậu đích thực là dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc.

“Thất Nhan, đây chính là tiểu giống cái của nhà chúng ta, hôm nay ta mang nó tới gặp ngươi một chút, thuận tiện khắc tên lên bia trong tộc luôn.”

“Tiểu Mạc, mau gọi Thất Nhan thúc thúc.”

Thanh vừa xoay người, liền thấy tiểu gia hỏa bên cạnh mình đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tộc trưởng, hắn nhẹ nhàng đẩy cậu một cái nói.

“Thất Nhan, thúc thúc…”

Âm thanh của Mạc Lý có chút quái dị, cậu nhìn Thất Nhan giống như đang nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi vậy, làm cho Thất Nhan có chút buồn bực, dáng vẻ của hắn rất đáng sợ hay sao?

“Được, tư tế đã nói qua chuyện này với ta rồi, các ngươi tới đây ngồi một lát, ta cùng với Mâu Sơn đi đến chỗ bia trong tộc.”

Thất Nhan bị giống cái xinh đẹp này nhìn đến mức lưng có chút tê dại, hắn lễ phép nói với Thanh, sau đó kéo Mâu Sơn rời đi.

“A Cha, tại sao tộc trưởng lại trẻ tuổi như vậy ạ?”

Thất Nhan cùng với tộc trưởng trong tưởng tượng của Mạc Lý không hề giống nhau, dáng người của hắn không giống với các giống đực khác, không có cơ bắp cuồn cuộn, so sánh với dung sĩ mạnh nhất trong bộ lạc thì có vẻ gầy yếu đơn bạc hơn, vả lại nhất cử nhất động của hắn cũng không giống với những thú nhân trong thế giới này.

Hành động của thú nhân trong thế giới này rất nhanh, khi thú nhân làm việc cũng vừa mau vừa trực tiếp, Thất Nhan lại giống như dị loại, làm cho Mạc Lý thiếu chút nữa đã cho rằng, hắn là đồng hương của mình, còn nghĩ đến cảnh cùng hắn ôm đầu khóc lóc một hồi.

“Lại nói tiếp, Thất Nhan là người nhỏ tuổi nhất trong đám tiểu bối chúng ta, lão tộc trưởng cùng với bạn lữ của ông ấy vào lúc bảy trăm tuổi mới hạ sinh Thất Nhan, khi đó hắn cũng không nhỏ hơn chúng ta bao nhiêu, lại là dũng sĩ cường đại nhất của bộ lạc, cho nên mọi người vẫn luôn không nhắc tới chuyện bối phận.”

Thanh cầm lấy một sợi dây màu xanh, nghe nói là sợi tơ đồ vật, hắn suy nghĩ một chút, rồi kể cho Mạc Lý nghe những chuyện ngày xưa.

Bảy trăm tuổi mới sinh con, đôi phu phu này thật sự rất mạnh mã, cậu khen ngợi cho lòng dũng cảm của bọn họ, dũng cảm khiêu chiến với số phận.

“Ồ.”

Mạc Lý đáp một tiếng, rồi cũng không hỏi thêm gì nữa, nhưng Thanh lại bị gợi lên hứng thú, hắn bắt đầu nói những chuyện bát quái về tộc trưởng cho Mạc Lý nghe.

Ví dụ như vị tộc trưởng hơn hai trăm tuổi này vẫn còn là xử nam, chưa có thành thân, làm cho ca ca của hắn sốt ruột đến mức bạc tóc.

Lại ví dụ như, vị tộc trưởng này rất ít khi lộ diện, mỗi ngày mọi người đều không biết hắn đi đâu, đang làm gì, ngoại trừ mấy người bạn tốt bên cạnh, trước nay hắn không bao giờ kết giao với người khác, cũng có rất nhiều giống cái muốn gả cho hắn, nhưng hắn lại không thèm liếc đến một cái, chờ một chút…

Mạc Lý: A Cha, người thực sự được nói như vậy về tộc trưởng của mình sao? Người đừng nói nữa, hắn đang đứng ở phía sau người! Cười đến đáng sợ kìa ⊙﹏⊙

“Thanh thúc thúc! Những chuyện ngày xưa có thể không cần nhắc lại, nói không chừng hôm nay ta sẽ thích ấu tể nhà ngươi, sau đó liền lập tức thành thân.”

Khi Thất Nhan gọi một tiếng Thanh thúc thúc, hắn còn cố ý nhấn mạnh ngữ khí.

Thanh, Mâu Sơn: “…”

Mạc Lý: Đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy sự uy hϊếp trắng trợn trong mắt của ngươi!

“Khụ khụ, Tiểu Mạc mới có hai mươi tư tuổi mà thôi, còn mười một năm nữa nó mới trưởng thành nha? Nếu như mọi chuyện đã xong, chúng ta liền cáo từ đi trước.”

Thanh xấu hổ giả vờ ho khan một tiếng, sau đó kéo Mạc Lý, ngay cả Mâu Sơn cũng không chú ý mà vội vã đi ra ngoài, hắn rất sợ đi chậm một giây, vị xử nam lớn tuổi này sẽ coi trọng ấu tể nhà mình.

Nhưng Thanh lại không biết, chính vì hắn trả lời như vậy, mới khiến cho vị tộc trưởng đại nhân này bắt đầu sinh ra hứng thú với tiểu giống cái nhà bọn họ, chuyện này có được coi như đang mang con trai mình bán đi hay không?