Sau khi nhét đầy bốn túi bông vải lớn dựa theo ý kiến của Mạc Lý, Thanh trèo lên trên cây, mang những túi bông vải đó treo lên, đợi tí nữa trở về sẽ lại lấy xuống.
“A Cha, người có biết tỏi, hành cùng với gừng không?”
Nếu như Mạc Lý muốn làm bữa trưa, bây giờ cậu cần phải tìm được ít nhất mấy nguyên liệu này, còn có gạo nữa, cậu đã ăn cơm gạo trong vài thập niên rồi.
“Tỏi với gừng thì ta biết, tư tế thường dùng mấy cái này làm thuốc, nhưng hành là cái gì? Có thể ăn được hay sao?”
Thanh mang theo Mạc Lý đi vào một mảnh rừng trái cây, cây ăn trái ở thế giới này đều tương đối thấp bé, không biết có phải do bị quả hấp thu hết chất dinh dưỡng hay không. ╰(*︶`*)╯
“Hừm, hành ăn rất ngon, nếu như thả hành vào trong thức ăn sẽ vô cùng thơm, thật ra còn rất nhiều rất nhiều nguyên liệu khác, nó có thể làm cho thức ăn trở nên ngon hơn.”
Thanh nghĩ đến mùi vị của tỏi và gừng, nhăn mũi, có lòng tốt mà nhắc nhở ấu tể nhà mình.
“Tiểu Mạc, tỏi cùng gừng đều không dễ ăn đâu, vị của gừng thì vừa cay vừa lạ, tỏi ăn xong rất thối, khứu giác của A Cha không nhanh nhạy như A Ba con, cho nên ta ăn cũng không sao, nhưng khứu giác của A Ba con quá nhạy bén, khả năng hắn không ăn được đi.”
Nhớ tới một lần, Mâu Sơn vì nấu nước gừng cho mình, trong lúc nấu đã hắt xì rất nhiều, sau khi nấu xong sắc mặt cũng thay đổi.
“Không sao đâu ạ, A Cha ngươi hãy chờ xem, xào mấy thứ này với một chút dầu đặc biệt thơm.”
Mạc Lý nhìn thấy trước mặt có một bụi cây xanh xanh, cậu vui mừng ném trái cây trong tay vào túi da thú của A Cha, sau đó chạy tới.
“A Cha cái này không có độc đúng không?”
Tất cả mọi thứ trong khu an toàn các thú nhân cơ bản đều đã nếm thử qua, có độc hay không có độc, mỗi giống cái đều nhận biết được.
A Cha lắc đầu, ý bảo không có độc.
Mặc dù trong lòng của Mạc Lý đã xác định nó là cây hành, nhưng đây là thế giới thú nhân, quỷ mới biết những thứ này có phải sản phẩm biến dị hay không.
“Quả nhiên là hành.”
Sau khi nếm được mùi vị của nó, trong lòng Mạc Lý đã xác định.
Sau đó cậu nhìn đến mảnh đất xanh mướt ngay trước mặt, giống như một vườn hành rộng lớn vậy, khóe miệng cũng cong lên.
Thế giới thú nhân vô cùng vĩ đại, ngay cả hành lá cũng dài như vậy, cây nào cũng tươi ngon mọng nước.
Mạc Lý chỉ cắt một nắm nhỏ, sau này muốn ăn lại đến đây hái hoặc trồng trong sân nhà mình là được.
Sau đó Thanh đưa Mạc Lý đi đào gừng cùng tỏi, bọn họ còn đào thêm một đống đồ vật kỳ kỳ quái quái, rồi mới quay lại chỗ cây Bạch Thụ lúc nãy, lấy những túi bông đang treo trên đó.
Tiểu Lý Tử sùng bái nhìn Thanh đang cõng trên lưng sọt trái cây, còn quấn ngang hông không ít túi da thú, trong túi đựng các loại nguyên liệu, trên tay Thanh còn cầm thêm bốn túi bông vải, đại lực sĩ, đúng là đại lực sĩ, không hổ là thú nhân, sức lực cũng lớn như vậy!
“Tiểu Mạc, nặng sao?”
Mạc Lý nhất định phải tự cầm bảo bối đào nguyên liệu của mình, trên tay cậu còn ôm thanh giáo cao hơn hai mét T_T
“Không nặng ạ!”
Tiểu Lý Tử vừa thở hổn hển, vừa đi về phía trước, kiên trì chính là thắng lợi, một ngày nào đó cậu cũng sẽ có cơ bụng tám múi, à không! Sáu múi cậu đã thỏa mãn rồi! Bốn múi cũng được!
Cuối cùng cũng về đến nhà, tứ chi của Mạc Lý gần như rã rời, mặt cậu đỏ bừng, Thanh nhìn không được liền giúp cậu thay quần áo.
Nghỉ ngơi một hồi lâu, xác chết Mạc Lý đột nhiên vùng dậy, sau đó cậu đi đến phòng bếp, phát hiện trong nhà chỉ có một chiếc nồi nhỏ để nấu canh và chiếc hũ lớn, hôm nay cậu chỉ có thể tạm thời dùng nồi nhỏ.
“A Ba, người đã về rồi!”
Mâu Sơn đang cầm thức ăn đã được sơ chế tốt trong tay, vừa tiến vào trong phòng bếp liền nhìn thấy ấu tể nhà mình, hắn vui vẻ mà xoa đầu của Mạc Lý một cái.
“Hôm nay ta săn được heo trắng, thịt của heo trắng vô cùng non mềm, con khẳng định sẽ thích.”
Nói xong hắn mang thịt heo bày đến trước mặt của Mạc Lý.
“Ta nghe A Cha của con nói, tối hôm nay con muốn tự mình nấu đồ ăn hay sao?”
Mắt của Mâu Sơn nhìn thấy gừng, tỏi cùng với một ít lá xanh xanh đã được thái nhỏ, hắn đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới không đả kích ấu tể nhà mình, chờ một lúc nữa bịt kín khứu giác mình lại vậy.
“Đúng rồi, A Ba, người giúp con mang những miếng thịt này thái thành như vậy đi.”
Mạc Lý định làm một nồi thịt kho tàu, tuy rằng nơi này không có vỏ quế cùng hồi hương, nhưng nấu đơn giản hoá một chút, chắc mùi vị làm ra cũng không tệ lắm đâu.
Mạc Lý cắt miếng thịt thành hình khối vuông, sau đó cậu để cho A Ba nhà mình mang miếng thịt ba chỉ cắt theo giống như vậy, còn cậu thì cắt ra một ít mỡ.
Mang mỡ bỏ vào trong nồi gốm, đun đến khi mỡ chảy thành dầu vàng óng mới dừng lại, bởi vì hôm nay Mạc Lý phải dùng dầu để nấu ăn.
Heo ở nơi này lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với heo trên trái đất, hơn nữa dầu cũng có rất nhiều, theo như lời của A Ba Mâu Sơn nói, heo trắng là loài thú có lực công kích tương đối nhỏ, mà thân mình nó lại có rất nhiều thịt, là con mồi mà giống đực khá thích, nhưng heo trắng lại không thường xuyên gặp.
Sau khi cậu rửa sạch nồi gốm, Mâu Sơn cũng đã thái xong thịt, những miếng thịt đều tăm tắp, một miếng này cũng không lớn hơn miếng kia bao nhiêu, đúng là cách làm của một giống đực ngay thẳng.
Mạc Lý mang thịt bỏ vào nồi nước, luộc đến khi sôi, sau đó cậu vớt ra cho thịt ráo nước.
Lấy một ít mỡ heo vừa mới làm ra, cậu đợi một chút cho mỡ nóng lên, bởi vì không có vỏ quế cùng hồi hương, cậu trực tiếp cho đường vào thắng.
Thắng đường là một công việc cần có kỹ thuật, nhớ đến trước đây, Mạc Lý cũng không biết bản thân đã phải thắng đi thắng lại bao nhiêu đường mới có kỹ thuật như ngày hôm nay, cậu vừa suy nghĩ, vừa lấy xương thú bên cạnh tạm thời thay thế cho xẻng nhỏ, nhanh chóng trộn xào.
Chờ đến khi đường hoàn toàn tan ra, nước đường biến thành màu hơi vàng, Mạc Lý mới gọi A Ba đang đứng ngây người bên cạnh, mang thịt hắn đã thái bỏ vào trong nồi, rồi tiếp tục xào qua xào lại.
Chờ đến khi miếng thịt chảy nước, màu hơi ngả vàng cậu mới bỏ qua bước cho rượu và nước tương, trực tiếp đổ nước vào nồi, sau đó bỏ thêm đường cùng gừng hành tỏi để nấu chung.
Chờ đến khi thịt chín, cậu mới nhặt gừng hành tỏi ra, sau đó dập lửa tắt bếp.
“Oa, Tiểu Mạc nấu ăn thơm quá.”
Thanh vừa đi sang nhà hàng xóm mượn một ít ớt xanh mà Mạc Lý cần dùng, trở về đã ngửi thấy mùi thơm mà trước nay hắn chưa từng ngửi qua, làm cho hắn nhịn không được mà nuốt nước miếng.
“A Cha, người đã về rồi, con đang nấu thịt kho tàu đó.”
Mạc Lý gắp một miếng thịt đưa cho A Ba Mâu Sơn ăn, sau đó cậu đi lấy bát để múc đồ ăn ra.
Nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Mâu Sơn, Mạc Lý vô cùng thỏa mãn.
Thanh đưa ớt xanh tới trước mặt của Mạc Lý, rồi đuổi Mâu Sơn đi ra ngoài chuẩn bị thịt nướng, còn mình thì đứng trong phòng bếp, xem Mạc Lý nấu ăn.
Mạc Lý còn định làm thêm một đĩa thịt xào ớt xanh đơn giản.
Mang ớt xanh thái nhỏ, sau đó lấy tất cả chỗ thịt nạc còn dư lại đều thái mỏng, đối với Mạc Lý thì đang thái mỏng, nhưng đối với Thanh và Mâu Sơn thì đây chính là thái nhỏ ra.
Sau khi thái xong, Mạc Lý rửa sạch nồi gốm, cho mỡ lợn vào, chờ mỡ lợn nóng lên thì phi tỏi, khi tỏi dậy mùi, cậu mới đổ thịt vào xào chung.
Mạc Lý thích làm những món ăn vừa ngon vừa đơn giản, khi nấu ăn cậu thường không thích cho thêm nhiều gia vị, giống như món ớt xanh xào thịt này, cậu chỉ cho bốn nguyên liệu là mỡ lợn, thịt, tỏi và ớt xanh vào, tuy đơn giản nhưng mùi vị vô cùng ngon.