Chương 6: Bắt đầu nấu ăn (2)

Thanh thấy Mạc Lý bưng một mâm thức ăn vô cùng lớn đi ra, nghĩ thầm “nhi tử nhà mình quả nhiên không nói sai”, sau khi cho cây tỏi này xào chung với dầu thì không còn mùi thối nữa, ngược lại có mùi vô cùng thơm.

Tiểu Mạc nói thứ này có thể để rất lâu, vì vậy hắn quyết định ngày mai sẽ đi ra ngoài đào thật nhiều tỏi mang về.

Mạc Lý mang hũ mật ong ở trong phòng bếp ra ngoài, cậu vui vẻ cầm lấy chiếc bàn chải nhỏ do A Ba Mâu Sơn tự đặc chế, đi về phía sân ngoài mà Mâu Sơn đang nướng thịt.

“Tiểu Mạc, hai món vừa nãy ăn rất vừa miệng, từ trước đến nay ta chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, hóa ra mang thịt bỏ vào nồi gốm xào hai ba lần là có thể làm ra món ngon như thế.”

Thanh gắp một miếng thịt kho lên ăn, vẻ mặt tràn đầy say mê.

“Món này không phải cứ xào hai ba lần là được, còn phải cho thêm dầu vào để xào chung nữa.”

Mạc Lý cầm lấy bàn chải nhỏ, thấy thịt nướng sắp chín, cậu liền thấm một ít mật ong, quết một lớp mỏng lên bề mặt của thịt nướng, tỏ ý bảo A Ba nướng thêm một thời gian nữa.

Bữa tối ngày hôm nay, không thể nghi ngờ ba người một nhà bọn họ ăn vô cùng thỏa thích.

Hôm nay Mạc Lý làm toàn món mặn, cậu nghĩ ngày mai mình phải ra ngoài tìm thêm mấy loại rau dưa nữa mới được, chứ không thể mỗi ngày đều ăn thịt như vậy.

Kết quả tất cả những món ăn cậu làm, ngay cả nước cũng không còn, Mạc Lý cũng mở rộng bụng của mình ra mà ăn uống thỏa thích, nhưng dựa theo cách nói của Thanh và Mâu Sơn, cậu vẫn ăn quá ít, không sai biệt lắm so với ấu tể mười tuổi.

Mạc Lý cũng không giải thích, chẳng lẽ bây giờ cậu phải nói với bọn họ rằng, chúng ta không cùng chủng tộc à?

“Mâu Sơn, mùa mưa sắp tới rồi, năm nay có thêm Tiểu Mạc, ngươi phải chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn, mấy ngày hôm nay ngươi vất vả rồi.”

Tiểu Lý Tử xụi lơ nằm trên tấm nệm da thú, cậu để cho Thanh tùy ý xoa bụng mình, vừa nghe A Ba cùng A Cha nói chuyện phiếm, vừa cảm thấy vui vẻ!

Một năm ở thế giới thú nhân có ba loại mùa, hai mùa giống nhau đều có thực vật phát triển phong phú tươi tốt, còn lại một mùa mưa và một mùa đông.

Hai mùa có thực vật phát triển chia ra thành sau mùa đông và sau mùa mưa, mùa đông qua đi, phong cảnh đặc trưng của mùa giống với mùa xuân, vạn vật sống lại, rất nhiều loại rau dưa có thể ăn đều nảy nở và phát triển. Cái thứ hai tương đương với mùa thu, mùa mưa qua đi các loại nấm cùng với cây ăn trái đều phát triển mạnh mẽ.

Ba tháng của mùa mưa đều mưa liên miên không dứt, lúc này thú nhân cũng phải ở trong nhà nghỉ ngơi ba tháng, nhưng thức ăn để trong mùa mưa dễ bị thối rữa, rất nhiều thú nhân cùng với lão thú nhân có sức đề kháng yếu bởi vì ăn phải thức ăn thối rữa cho nên mới tử vong.

Cuối cùng chính là mùa đông, mùa đông có bốn tháng, vô cùng lạnh lẽo, cho dù là giống đực cũng không có khả năng ở bên ngoài lâu, muốn chuẩn bị đồ ăn cho bốn tháng cũng rất mất thời gian.

Nghĩ đến đây, Mạc Lý cảm thấy mình nên làm cái gì đó, cậu rất thích, không, vô cùng thích thế giới đơn thuần này.

“A Cha, chúng ta có thể làm thịt muối, thịt muối để được rất lâu, nếu như chúng ta tìm được gạo và ngô thì không cần lo lắng về vấn đề thiếu lương thực nữa rồi.”

Mạc Lý hồi tưởng đến hương vị của gạo kết hợp với thịt muối.

“Thịt muối? Con đang nói về thịt khô* đó sao? Thịt khô ăn không ngon, hơn nữa cũng không để được trong mùa mưa.”

*Thịt khô: Ý của Mâu Sơn là thịt để bị khô queo, không phải loại khô heo, khô gà hay thịt gác bếp. Còn của Mạc Lý là loại thịt được ướp muối, sau đó phơi khô hoặc sấy dùng cho mùa đông.

Mâu Sơn trả lời.

Mạc Lý phản bác: “Thứ con nói chưa được xem như thịt khô, thịt muối ăn rất ngon, hơn nữa còn để được vô cùng lâu.”

Thanh buông cánh tay đang xoa bụng của Mạc Lý xuống, nghĩ đến bữa tối mỹ vị ngày hôm nay, hắn nói.

“Nếu thật sự là như vậy, chúng ta có thể đưa tư tế đi theo, đến lúc đó làm thành công thức ăn có thể để lâu qua mùa đông, sẽ để tư tế dạy cho những tộc nhân khác, còn mấy thứ bắp ngô cùng gạo mà Tiểu Mạc nói, ngày mai A Cha sẽ mang con đi tìm trong khu vực an toàn.”

Thanh ích kỉ không muốn để cho người khác biết là nhi tửu nhà mình phát hiện ra đồ ăn có thể lưu trữ trong mùa đông, hắn hi vọng nhi tử có thể sống một cuộc sống vui vẻ vô lo vô âu, không bị những chuyện khác quấy rầy, chuyện này nên để tư tế dạy cho tộc nhân, bọn họ cũng sẽ tin tưởng hơn một chút.

Đầu óc Thanh suy nghĩ một hồi, cũng vì lo cho tiểu ấu tể nhà hắn.

“Được, đợi một chút nữa, Tiểu Mạc nói cho A Ba xem hình dáng của bắp ngô như thế nào, A Ba cũng sẽ tìm kiếm ở trong rừng rậm cho con.”

Vì thế, một nhà ba người tổng động viên nhau, bắt đầu tìm kiếm bắp ngô cùng gạo mà Mạc Lý nói đến, Mạc Lý cũng muốn suy nghĩ thật kỹ xem còn những biện pháp nào để bảo quản lương thực trong mùa đông hay không.

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, tôi xem thực đơn trong nhà hàng rồi tôi viết ra đó.

Thật ra tôi chỉ mới được ăn thịt kho tàu hai lần trong tiệm cơm, chứ đồ ăn mẹ tôi nấu vô cùng đơn giản, món thịt kho tàu trong thực đơn này đối với nhà tôi, thật sự quá phức tạp (ー_ー)!!