Chương 4: Đại lục thú nhân (2)

Lần đầu tiên Mạc Lý đi ra khỏi cửa, cậu tò mò đánh giá bốn phía xung quanh, trong bộ lạc này tràn ngập hương vị nguyên thủy.

Khoảng cách từ nhà đến bộ lạc cũng khá xa, các thú nhân đều có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh mẽ, bọn họ không muốn cùng những thú nhân khác quá thân cận. Hơn nữa nhìn xung quanh, những người đàn ông cao hơn hai mét, thân thể cường tráng đều là giống đực, mà giống cái chỉ cao trong khoảng một mét chín đến hai mét, thân thể nhỏ nhắn đơn bạc hơn, bất quá những giống cái này đều có cơ bắp, A Cha của cậu cũng có cơ bụng sáu múi nha!

Mạc Lý đối với chiều cao một mét bảy tư của mình tràn đầy oán niệm, nhưng mà tư tế nói cậu vẫn còn chưa trưởng thành, cho nên xương cốt cũng chưa phát triển hết, mấy ngày nay cậu phá lệ thích ứng với thế giới thú nhân, làm cho cậu hiểu, cậu đang bị thế giới này đồng hóa.

Dọc theo đường đi, có một ít thú nhân quen biết với Thanh đều chào hỏi hắn, khi nhìn thấy Mạc Lý thì không ngừng khen ngợi, tiểu giống cái xinh đẹp này nọ, đây là cách mà những người đó thống nhất gọi Mạc Lý, làm cho gương mặt của Mạc Lý đỏ lên vì tức giận, cậu đường đường là một người đàn ông, dùng từ xinh đẹp để hình dung một người đàn ông là như thế nào?

Ra khỏi cửa của bộ lạc chính là một mảnh đất bằng phẳng, cách đó không xa có mấy ngọn núi nhỏ.

Mạc Lý cầm chiếc cuốc nhỏ của mình, thấy cái gì mới lạ cậu đều đào lên, hỏi A Cha một chút xem nó có độc hay không, không có độc thì cậu trực tiếp nhét vào trong miệng, nếm thử mùi vị, những thực vật này cùng với thực vật ở thế kỷ hai mươi mốt cơ bản giống nhau.

“Đúng rồi, A Cha, loại cây mà con đã rạch ra khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ấy, có ở phụ cận nơi này không?”

Mặc dù không biết bông của thế giới này tại sao lại phát triển thành cây, nhưng đây chính là bông nguyên chất, bông có tác dụng vô cùng lớn, cậu đã nghe A Cha nói, mùa đông của thế giới này rất khắc nghiệt, cho dù trong nhà chứa rất nhiều da thú cũng không chống cự được, làm cho Mạc Lý lo lắng một hồi lâu, lúc này cậu mới nhớ ra, trong cây Bạch Thụ đó có nhiều bông như vậy, mặc dù cậu cũng không biết rõ nên làm chăn bông như thế nào.

Đơn giản nhất chính là lấy hai mảnh vải vá lại, mang bông nhét vào trong là được…

Mạc Lý đối với chuyện làm chăn bông cũng không có hiểu biết gì, cậu chỉ dựa theo dáng vẻ của chiếc chăn trước kia, không sai biệt lắm, thôi cứ làm như vậy đi.

“Bạch Thụ sao? Trong khu an toàn có, nhưng mà cũng không có nhiều, Tiểu Mạc, sợi trắng bên trong Bạch Thụ rất khó rửa sạch, mà nó còn bay khắp nơi, cho nên thú nhân rất ít khi phá hỏng nó.”

Thanh nghe thấy câu hỏi của Mạc Lý, hắn liền nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt và dáng vẻ bướng bỉnh của tiểu ấu tể.

“A Cha, nếu như con nói sợi trắng trong cây Bạch Thụ đó, chính là bông vải có thể làm chăn, giữ ấm vô cùng tốt thì sao?”

“Tiểu Mạc, sợi bông làm sao có thể biến thành đồ vật giữ ấm được chứ?”

Thanh khó hiểu hỏi.

“Phía trước mặt có Bạch Thụ, đợi một chút nữa con sẽ nói cho người biết, làm sao để lấy bông vải ra khỏi Bạch Thụ.”

Thanh nghe những lời Mạc Lý nói, mặc dù hắn cảm thấy việc này không quá đáng tin, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng ấu tể của mình.

Đi đến bên cạnh cây Bạch Thụ mềm mại, Thanh lấy ra bối đao được làm bằng vỏ sò lớn, cẩn thận mà đào đất đai xung quanh rễ cây, cho đến khi đào được một rễ cây ngắn.

Thanh giơ túi về phía rễ cây, sau đó dùng bối đao chém một nhát, sợi bông màu trắng giống như nước chảy tuôn ra ngoài, Mạc Lý đang đứng một bên nhìn cảm thấy vô cùng thần kỳ, hóa ra còn có thể làm như vậy.

“Tiểu Mạc cần bao nhiêu, cái này vô cùng nhẹ, chúng ta có thể mang về rất nhiều.”

Thanh quay đầu nói với Mạc Lý.

Mạc Lý nhìn sức chứa của túi da một chút, cậu nói.

“A Cha, mang bông vải nén thành cuộn, chúng ta nén tầm bốn cuộn là được rồi.”

Mang từng này về trước, làm thử thành một chiếc chăn nhỏ xem như thế nào.

“Được rồi, để A Cha cuộn cho, con sang bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi.”

Chú ý tới mồ hôi trên trán của Mạc Lý, Thanh có chút đau lòng.

“Được, buổi trưa hôm nay con sẽ làm đồ ăn ngon cho A Cha.”

Mạc Lý đáp một tiếng, mấy ngày hôm nay, ngày nào cậu cũng phải ăn những món giống nhau, cơ bản đều là thịt, cậu có chút không chịu nổi nữa.

“Ôi, nhi tử của ta còn biết nấu ăn cơ đấy, sau này không biết tiểu tử thúi nào có được phúc phần này.”

Thanh càng ngày càng thích ấu tể nhà mình, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn khôn khéo, còn biết nấu cơm, cái gì cũng tốt.

“Thật, con nấu đồ ăn rất ngon, nhưng mà con cần phải tìm thêm một số đồ vật, không biết A Cha có biết hay không?”

Mạc Lý tính toán làm vài món ăn đơn giản, trong nhà đã có muối đường cùng với mật ong, ớt cay cũng có, nhưng mà không nhiều lắm, dựa theo A Ba Mâu Sơn nói, quả này không thể rắc trên mặt của thịt nướng, vì vậy khi thú nhân nấu thịt mới cho thêm mấy quả, chẳng qua thú nhân rất ít khi ăn thịt luộc, bọn họ nhất trí cho rằng quả này cho vào thịt nướng không ngon.

Tác giả có lời muốn nói: Sau chương này bắt đầu chuyện mục nấu ăn, tôi nghĩ tôi nên đi hỏi một số công thức nấu ăn (⊙_⊙)

Khả năng sẽ có một ít công thức nấu ăn rập khuôn, cũng có một số ý tưởng độc đáo của tôi, khụ khụ, chắc sẽ không người nào làm thử đâu nhỉ. (′°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)