Chương 14: Cá cá cá!

Dưới sự cố gắng cùng nỗ lực của Thất Nhan, Mạc Lý rốt cuộc cũng dọn dẹp, mang đồ ăn trở về, buổi chiều Mạc Lý ngoại trừ việc chuẩn bị thức ăn và mang gia vị ra bên ngoài phơi khô, thời gian còn lại thì cậu lập kế hoạch cho ngôi nhà của mình.

Không cần nghi ngờ nữa, Mạc Lý đối với chỗ ở của mình thật sự rất tâm huyết.

Cuối cùng cậu cầm lấy cây gậy nhỏ, vẽ vẽ trên mặt đất, cậu muốn ngôi nhà của mình có sàn nhà, Mạc Lý có một sở thích cá nhân nhỏ, cậu thích cởi giày đi chân trần trong nhà, toàn bộ căn nhà không nhất định đều phải có sàn nhà, nhưng ít phất thì phòng ngủ cũng phải có, tốt nhất nên làm nhà hai tầng, cậu thấy trong bộ lạc này chưa có ngôi nhà hai tầng nào cả.

Còn phải cân nhắc đến mùa mưa, vấn đề thoát nước vô cùng quan trọng, ngôi nhà gỗ theo suy nghĩ của cậu, khẳng định không phải một ngôi nhà nhỏ.

Cậu không cần lo lắng chuyện gỗ ở thế giới thú nhân này sẽ bị mối mọt, điểm này thật tốt!

“Tiểu Mạc, con đang làm cái gì vậy?”

Thanh đã từ bên ngoài trở về, hắn tìm được một loại rau cải màu xanh, loại rau cải này phơi khô hết nước có thể bảo quản rất lâu, nhưng Tiểu Lý Tử không phải loại rau cải nào cũng có thể nhận biết được, cậu ăn thấy có điểm giống với cải thìa, lại cũng có chút không giống.

“Con đang vẽ nhà ở, đến lúc đó khi con ra ngoài xây nhà, nếu như thành công, con sẽ bảo A Cha cùng A Ba xây lại một lần nữa, chúng ta xây nhà gần nhau.”

Mạc Lý cũng không muốn tách ra ở riêng với người thân, nhưng cậu biết khi lớn lên nhất định sẽ phải tự lập, ra ngoài sinh sống.

“Tiểu Mạc còn muốn xây nhà sao? Ở trong tộc thì nhà của chúng ta cũng tương đối lớn, nhưng mà nhà của Tiểu Mạc nhất định sẽ lớn hơn nữa.”

Lãnh địa của tộc Dực Hổ vô cùng lớn, cho nên khu vực cư trú cũng rất lớn, thứ không đáng giá nhất ở thế giới này chính là đất, nếu như Tiểu Lý Tử vẫn còn ở hiện đại, cậu khẳng định có thể làm đại địa chủ.

“Cái này không giống nhau, con muốn xây nhà thật thoải mái, chờ sang năm A Cha sẽ biết.”

Mạc Lý đã suy nghĩ ra đại khái kết cấu của ngôi nhà, chỉ cần chờ mùa mưa qua đi, cậu có thể lên kế hoạch chi tiết rõ ràng.

Thanh phất tay nói: “Được, chúng ta chờ xem ngôi nhà của con.”

Mặc dù ấu tể nhà mình luôn có chút suy nghĩ kỳ quái, có những thứ khi nghe đều cảm thấy không hợp lý, nhưng hiệu quả lại cực kỳ tốt, vì vậy hắn nguyện ý tin tưởng ấu tể nhà mình.

Mạc Lý không nói gì nữa, cậu sắp xếp mấy củ cà rốt, củ cải trắng cùng khoai tây để lại tí nữa ăn, còn những thứ khác cậu đều đưa cho Thanh ở bên cạnh, đợi tí nữa A Ba Mâu Sơn trở về sẽ cất vào bên trong hầm chứa thức ăn dự trữ, chiếc hầm này ở ngay bên dưới phòng bếp, dùng để dự trữ thức ăn, Mạc Lý cũng không biết cái này dùng nguyên lý gì, bởi vì cậu chưa từng sống ở nông thôn. Cậu biết nấu đồ ăn ngon, nhưng đáng tiếc ở thế giới này cậu không thể làm được nhiều công thức nấu ăn, bởi vì nguyên liệu cậu dùng để nấu ăn đều được chế biến rất tốt.

Chuyện này khiến cho Tiểu Lý Tử hối hận vì lúc đầu cậu không làm, nếu biết rằng cậu phải tới nơi này, cậu sẽ đi đến nông thôn rèn luyện mấy năm, bằng không khi đến nơi này, cậu cũng sẽ không vô dụng như vậy…

Mạc Lý dùng nồi gốm nhỏ, đun liu riu nước có vị tương của lá cây lần trước.

Không sai, đây chính là lá của cây Ma Trâu* trong thế giới thú nhân, lần này cậu hái được rất nhiều, dùng nước nấu, rồi chậm rãi cho thêm lá cây, thỉnh thoảng nếm thử mùi vị một chút, chờ khi chất lỏng chuyển sang trạng thái lỏng sệt, mùi vị cũng không thay đổi thì ngừng đun.

*Raw: 那么牛.

Nhìn nồi nước tương dị bản màu xanh thẫm này, cậu có chút không biết nên mở miệng như thế nào?

Thanh đang dựa theo lời của Mạc Lý mà chế biến trái cây, phơi khô quả, lại ngửi được mùi hương đặc biệt của nước tương, trong lòng hắn suy nghĩ, đêm nay lại có đồ ăn ngon rồi.

“A Cha, con muốn ăn quả hồng.”

Mạc Lý mang nước tương đựng trong hũ kín, cậu muốn làm thí nghiệm xem nó có thể bảo quản trong thời gian bao lâu, nhìn thấy vô số trái cây ở cửa, cậu lại có chút thèm ăn.

Quả hồng là một loại trái cây đỏ thẫm, khi ăn có vị hơi ngọt, ép thành nước uống cũng khá ngon.

Thanh nghe thấy vậy thì cầm một quả hồng lên, lực đạo chuẩn xác, hắn không sai lệch mà ném vào trong l*иg ngực của Mạc Lý.

Mạc Lý đã quá quen với chiêu thức này của A Cha, cậu tung ta tung tăng cầm trái cây mang vào phòng bếp để rửa sạch.

Ăn trái cây xong, cậu chính là một người không chịu ngồi yên, thấy Thanh đã mang trái cây phơi ổn thỏa, cậu lại cầm cây giáo lớn của A Cha cùng cây giáo nhỏ của mình, chuẩn bị đi bắt cá.

Nhưng lý tưởng luôn tốt đẹp, mà hiện thực lại tàn khốc, Tiểu Lý Tử cũng không phải mấy nhân vật chính chuyển kiếp xuyên không trong truyện, mỗi lần phóng giáo đều chuẩn xác bắt được cá.

Hiện thực nói cho cậu biết, cho dù cá ở dị giới tương đối lớn (phải nói là vô cùng lớn), bơi cũng không nhanh, nhưng một người trái đất mảnh mai như Mạc Lý cũng không thể dễ dàng bắt được!

Thanh vừa cầm tám con cá lên, lại nhìn thấy Tiểu Lý Tử bên kia đang kinh sợ nắm tóc.

Hu hu hu ~ Cậu đã hoàn toàn bị đánh bại, cho dù giống cái yếu ớt của thế giới này cũng có cơ bụng sáu múi!!

Trong lòng của người trái đất mảnh mai yếu đuối hoàn toàn cuồng dại, cậu trầm mặc nhìn về phía mấy con cá, trong lòng đang suy nghĩ xem cậu nên làm sao để nấu bọn chúng, nếu không tối nay cậu làm đại tiệc cá đi!

“Hấp, kho, nấu canh…”

Trên đường trở về nhà, Mạc Lý không ngừng nhắc tới các phương pháp nấu cá.

Về đến nhà hai người ăn bữa trưa đơn giản, sau đó Mạc Lý bắt đầu xử lý chỗ cá kia.

Buổi tối cậu nấu một nồi canh cá, cá kho, còn lại đều mang đi nướng, khẩu vị của thú nhân tương đối nặng, mà Tiểu Lý Tử lại càng không ăn cay cậu càng không vui.

Vì thế vào buổi tối hôm đó, tộc trưởng đại nhân đang đi loanh quanh bên cạnh nhà của Tiểu Lý Tử, đột nhiên ngửi được mùi thơm nồng nặc, hắn không chút do dự mà đi vào nhà của Tiểu Lý Tử, vô cùng tự giác làm lơ Thanh cùng với Mâu Sơn, đi về phía phòng bếp.

Trong phòng bếp, Mạc Lý đang điều chế nước để nấu canh cá.

Đầu tiên, cậu bỏ hoa tiêu vào xào với mỡ, chờ khi hoa tiêu có mùi thơm, cậu liền cho ớt đỏ phơi khô, đợi ớt đỏ đổi màu thì múc ra.

Sau đó cậu lấy mỡ, xào một mẻ ớt cay mới, tiếp tục bỏ hành tỏi gừng vào xào cùng, chờ đến khi chín thì cho thêm nước, sau đó nêm nếm muối, tiêu xay cùng đường trắng.

Chờ nước canh sôi, cậu thả từng miếng cá được cắt khúc vào nồi nước, sau khi chín cậu múc đầy một chiếc vại lớn, cho thêm chút rau cải xanh vào trong, đảo đều, đợi một chút là có thể ăn.

Một nồi canh cá lớn cậu múc ra ba chiếc vại, nhưng Tiểu Lý Tử cũng bê không nổi, chuyện này vẫn phải rơi xuống trên người của tộc trưởng đại nhân tới nhà cậu cọ cơm.

Buổi tối nói là toàn bộ tiệc cá, tự nhiên —— cũng không có khả năng toàn bộ đều có cá! Sức ăn của giống đực cũng không phải chuyện đùa.

Một nồi cá kho, ba vại canh cá hầm ớt, thừa lại bốn con cá đều nướng, Mạc Lý còn nấu thêm chút rau dưa, cậu cũng không thể mỗi ngày đều ăn thịt với thịt.

Cuối cùng, ngay cả canh cá cũng đều bị ba người kia uống sạch, bữa ăn này thực sự đầy đủ, tộc trưởng đại nhân đều ăn đến nỗi không muốn trở về nhà, hắn nhân cơ hội ở trước mặt hai vị gia trưởng, trộm hôn một cái lên mặt của Tiểu Lý Tử.

Kết cục có thể tưởng tượng được, tộc trưởng đại nhân bị một nhà ba miệng cùng đánh, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện những vết xanh xanh tím tím, không còn đẹp trai như trước nữa.

Đêm đó khi tư tế đại nhân tới nhà tộc trưởng nhìn xem, hắn không chút do dự mà cười nhạo một phen, kết quả dĩ nhiên là tộc trưởng đại nhân đang tức giận đã tìm được chỗ phát tiết.

“Tiểu Mạc, con đã đáp ứng cho Thất Nhan theo đuổi rồi hay sao?”

Sau khi đưa tiễn tộc trưởng đại nhân vừa khinh nhờn ấu tể nhà mình, Thanh đột nhiên bát quái hỏi.

“Đi đi*.”

*Raw: 泥奏凯 từ đồng âm với “đi đi” của Phúc Kiến. Nếu ai đó nói “泥奏凯” trên Internet, điều đó có nghĩa là yêu cầu bạn biến đi. Trong số đó, “奏凯” là cách phát âm đồng âm của “biến đi” và đôi khi được sử dụng một mình. Nhiều cô gái thích dùng “泥奏凯” thay vì “biến đi”, điều này khiến người ta cảm thấy dễ thương, dễ thương.