Chương 15: Yến tiệc thịt nướng

Hôm sau, cả người Thanh luôn mang theo một loại cảm giác phấn khởi, tối hôm nay chính là yến tiệc thịt nướng, đến lúc đó hắn phải cho ấu tể nhà mình ăn mặc thật xinh đẹp, để cho tất cả mọi người đều biết đến ấu tể nhà mình, mặc dù cậu đã gặp rất nhiều người…

Nhưng mà Tiểu Lý Tử luôn cảm thấy dáng vẻ này của A Cha siêu cấp giống như tiểu nhị trong quán trọ.

“Tiểu Mạc, tối hôm nay chúng ta mang những gia vị đó đi nướng thịt.”

Thanh nhìn các bình nhỏ được phân biệt rõ ràng, đều là một ít gia vị.

Mạc Lý tranh thủ phủi một cái, cậu tùy ý nói.

“A Cha, tùy người, tối nay người tới làm đi.”

Bây giờ Tiểu Lý Tử cũng không có hứng thú về chuyện này cho lắm, trong lòng cậu có chút chờ mong với buổi tiệc tối nay, nhưng lại có chút sợ hãi, dù sao trước đây cậu cũng là một siêu cấp trạch, đột nhiên phải đi ra ngoài gặp người khác, Tiểu Lý Tử có chút ngượng ngùng.

“Được.”

Thanh đồng ý, trong lòng hắn cũng không muốn ấu tể nhà mình quá nổi bật trước mặt những người khác, hắn chỉ muốn cậu có một cuộc sống vui vẻ và đơn giản, tránh cho sau này cậu không có bạn bè.

“Đúng rồi!”

Sắc mặt của Thanh đột nhiên thay đổi, sau đó hắn kéo Mạc Lý ra phía cửa.

Trên mặt của Tiểu Lý Tử tràn đầy vẻ mê mang, không hiểu chuyện gì.

“A Cha, người làm cái gì vậy?” Cậu không biết rõ A Cha nhà mình đang muốn làm cái gì, Mạc Lý cũng không tránh thoát khỏi bàn tay của Thanh.

“Đi đến chỗ của tư tế vẽ đồ đằng*! Thế mà ta cũng quên mất chuyện này, mỗi một tộc nhân của tộc Dực Hổ đều phải vẽ đồ đằng trên người.” Thanh vỗ vào trán của mình một cái.

*Là “động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt”. Nói một cách dễ hiểu hơn thì đó là vật mà người xưa xem như là gốc gác, tổ tiên của thị tộc mình. Vật Tổ hay totem không nhất định là hình ảnh mang tính chất biểu tượng của dân tộc, ví dụ như người Việt chúng ta có truyền thuyết con Rồng cháu Tiên nhưng không thể nói Vật Tổ là Rồng Tiên được.

Mạc Lý: “Vẽ đồ đằng…”

Đồ đằng —— không phải mang một lão hổ vẽ lên trên mặt mình đi! (ΩДΩ)

Mạc Lý có chút sợ hãi, sau khi vẽ đồ đằng này có thể rửa sạch hay không, sẽ không giống như trên tivi, ngày nào cũng vẽ đi! Cậu cũng đâu nhìn thấy tộc trưởng hay tư tế vẽ đồ đằng mỗi ngày.

Trong khi Mạc Lý đang suy nghĩ lăng nhăng thì Thanh đã kéo cậu đi tới nhà của tư tế.

“Tư tế, ta mang Tiểu Mạc tới vẽ đồ đằng.”

Thanh không có gõ cửa, tư tế còn chưa có bạn lữ, không gõ cửa cũng sẽ không có chuyện gì, cho nên…

“Được, ta đi lấy đồ vật.”

Tư tế đang cố gắng gặm một cục thịt đen xì xì, nghe được Thanh nói, hắn chùi chùi miệng, rồi đi đến một gian phòng khác.

Thanh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Lý Tử một cái: “Giống cái vị thành niên vẽ đồ đằng, ở mỗi bộ lạc đều rất hiếm thấy, trừ phi người đó vô cùng thông minh, tâm trí đã trưởng thành.”

Mấy ngày này Thanh đã quan sát, hắn rất chắc chắn ấu tể nhà mình mặc dù thân thể hơi yếu ớt một chút, nhưng tâm trí tuyệt đối đã trưởng thành, lại biết làm đồ ăn ngon như vậy, còn nhận biết được rất nhiều loại thức ăn, so sánh với đại đa số các giống cái trưởng thành đều mạnh hơn.

Cho nên ý tứ của Thanh chính là, ấu tể nhà mình có thể tốt nghiệp lớp học dạy các kỹ năng của giống cái.

Mạc Lý nghe không hiểu, cậu cũng dứt khoát không trả lời, thế giới thú nhân này có quá nhiều quy định kỳ quái mà một người trái đất như cậu hoàn toàn không hiểu được, càng nhiều lời càng sai nhiều, cậu không nói còn không được sao?

Tư tế cầm một số bình nhỏ đi tới, vừa ra đến nơi Mạc Lý đã ngửi thấy một mùi hương kỳ quái, có chút thúi, cũng có mùi hương không nói nên lời, mấy loại kết hợp vào với nhau, làm cho Mạc Lý thiếu chút nữa ói ra.

“Còn tốt, khoảng thời gian trước mới bổ sung một ít, bằng không đồ đăng của Tiểu Mạc cũng không thể vẽ được.”

Tư tế lại dùng tay lau qua miệng, rồi lau qua mồ hôi trên trán, làm cho Mạc Lý cạn lời không biết nói gì, ‘tư tế đại nhân, ngươi chắc chắn cuộc sống của ngươi như vậy là an toàn sao? Thật sự làm cho người ta lo lắng đến tinh thần và sức khỏe của ngươi’.

“Tiểu Mạc, lại đây, vươn tay ra.” Tư tế ngoắc tay về phía Mạc Lý, giống như đang gọi tiểu cẩu.

Mạc Lý rối rắm một chút, nhưng cậu lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi của A Cha Thanh, lòng liền hung ác lên, vẽ thì vẽ, dù sao cũng vẽ trên tay, không phải không nhìn thấy được.

Tư tế cầm tay của Mạc Lý, hắn thuận tiện sờ soạng hai cái, ăn một chút đậu hủ, sau đó hắn mới lấy ra một đầu gỗ vô cùng nhỏ, mũi của đầu gỗ rất nhọn, so với ngòi bút của hiện đại còn nhọn hơn.

Sau đó hắn mở những thứ chai lọ kia ra, bên trong cư nhiên có các loại chất lỏng đặc sệt nhiều màu sắc! Đây là thuốc màu hay sao?

“Tiểu Mạc yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi vẽ một đồ đăng đẹp nhất.” Tư tế nắm lấy tay của Mạc Lý, vô cùng chân thành nói, nhưng mà mức độ tin cậy trong đó chỉ có hắn biết.

Mạc Lý không yên tâm mà run run tay: “Tư tế đại nhân, đồ đằng này có thể rửa sạch không?”

Tư tế lại lấy ra một một đầu gỗ khác, hắn kinh ngạc nói: “Tiểu Mạc không biết sao? Sau khi vẽ xong, đồ đằng sẽ biến mất không nhìn thấy, chỉ khi đυ.ng tới máu nó mới hiện ra, đồ đằng của mỗi bộ lạc đều phân thành mấy loại, điều này đại biểu cho địa vị của ngươi ở mỗi bộ lạc.”

Tư tế suy nghĩ, nếu như tộc trưởng đã thích tiểu giống cái này, vậy hắn liền giúp Tiểu Mạc vẽ một đồ đằng giống với tộc trưởng đi!

Tư tế càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất ổn, nói như vậy, đồ đằng của giống cái đều vẽ thú hình của bạn lữ mình, tuy rằng tư tế vẽ thú hình của tộc trưởng có chút khó khăn, nhưng hắn nỗ lực là được.

Lần đầu tiên Mạc Lý nhìn thấy tư tế không đàng hoàng lại nghiêm túc như vậy, trên tay hắn cầm đầu gỗ nhỏ, dính các loại thuốc màu, từng chút từng chút một vẽ lên mu bàn tay của Mạc Lý.

Sau đó có một lần khi trò chuyện cùng với Thất Nhan, Mạc Lý mới biết được, Nhai là tư tế đứng nhất của bộ lạc, nhưng do A Cha hắn từ nhỏ đã nuôi hắn như một giống cái, cho nên không cần xem thường vị tư tế không đàng hoàng này, chẳng qua hắn đang dùng dáng vẻ bất cần đời để bảo vệ mình mà thôi.

Cuối cùng sau bao nhiêu lâu Mạc Lý cũng không biết, bởi vì cậu ngủ quên trong khi đang vẽ đồ đằng, rồi được Thanh ôm trở về, cậu cũng không muốn tự mình hại mình dùng máu tắm rửa, để nhìn xem kết quả vẽ đồ đằng này như thế nào.

Theo truyền thuyết của thú nhân, một khi vẽ xong, đồ đằng sẽ dung nhập vào trong xương cốt.

Buổi tối, bữa tiệc thịt nướng cuối cùng cũng diễn ra.

“Tiểu Mạc, đi thôi.” Thanh cõng chiếc sọt đựng nguyên liệu để nướng thịt cho tối nay.

Lúc này Mạc Lý ngủ đủ rồi, cũng đã suy nghĩ thông suốt, vì thế cậu vui vẻ, mong đợi đi đến buổi tiệc.

Cậu mặc trường bào do mình tự làm, nhưng mà trước lạ sau quen, đừng nói cậu đã đặc biệt học qua, vì thế bản cổ trang của dị thế ra đời.

“A Cha, tại sao con phải mang theo cái này!” Tiểu Lý Tử thực sự không hiểu, cậu là một nam nhân! Nam nhân đó! Tuy rằng trên thế giới này cậu là giống cái, cũng không thể chứng minh cậu không phải nam nhân, làm gì có nam nhân nào đeo vòng hoa tham gia yến hội.

Thanh khen ngợi nhìn Mạc Lý, hắn cảm thấy ấu tể nhà mình thật sự quá xinh đẹp: “Tiểu Mạc, đeo như vậy vô cùng xinh đẹp, đêm nay con nhất định sẽ là giống cái mĩ lệ nhất.”

Thanh vẫn luôn cảm thấy ấu tể nhà mình là đẹp nhất, so sánh với các giống cái khác thì da thịt của cậu càng trắng nõn hơn, ngũ quan cũng vô cùng tinh xảo, xứng đáng với giống đực cường đại nhất.

“A Cha, con không muốn đeo thứ này.” Tiểu Lý Tử xưa nay chưa từng có lập trường kiên trì như vậy.

Cuối cùng dưới sự kiên trì của nam nhân Tiểu Lý Tử, cậu đã thắng lợi, cũng không phải đeo chiếc vòng hoa kia nữa.

Tuy rằng Thanh thực sự tiếc hận, hơn nữa hắn cũng không hiểu nam nhân kia có nghĩa là gì.