Chương 13: Tình yêu được bồi dưỡng như thế này hay sao?

Lúc này Tiểu Lý Tử nhà chúng ta cũng không biết, cậu đã bị vô số “tình địch” bàn tán và thảo luận, mà tên đầu sỏ gây tội chính là người đang thâm tình nhìn cậu trước mặt này? Hắn ngóng trông nhìn cậu…

“Tiểu Mạc, ta thích ngươi, ngươi cũng đã đồng ý ngồi trên lưng của ta rồi, hãy để cho ta theo đuổi ngươi đi!”

Tối hôm qua, tộc trưởng đại nhân đã trải qua một tiếng tự hỏi bản thân, hắn quyết định, vẫn nên bày tỏ trước với tiểu giống cái nhà mình, tránh cho yến hội tối mai bị những người khác đoạt mất.

Mạc Lý: “…” Thân ái, ngươi đang nói cái gì vậy?

Thất Nhan: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi, ta có thú hình xinh đẹp nhất, cũng là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc, ta có thể cho ngươi cuộc sống tốt nhất, ngươi sẽ thích ta thôi.”

Tộc trưởng đại nhân chưa từng theo đuổi người khác, nhưng hắn đã nhìn thấy cảnh tượng những người khác theo đuổi giống cái rồi.

“Ngươi có hình thú xinh đẹp nhất, ngươi là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc, ngươi có thể cho ta cuộc sống tốt nhất, cho nên ta sẽ thích ngươi.”

Những ưu điểm này của hắn, chắc không có sai đi, mấy giống cái kia đều thích những ưu điểm này của hắn mà.

Mạc Lý: “(-ι_- )” Có người tự khen mình như vậy sao? Da mặt đâu hết rồi?

“Ta cảm thấy tộc trưởng vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút.”

Người nào đó sống lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp loại chuyện này.

Thất Nhan: “Không có việc gì, tình cảm của chúng ta có thể chậm rãi bồi dưỡng.”

Tộc trưởng đại nhân nào đó mặt không đỏ, hô hấp không dồn dập nói.

Vì thế người nào đó cứ như vậy mà choáng váng!

Thuận lợi lừa gạt tiểu ấu tể, hắn lôi kéo cậu trên danh nghĩa chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, bắt đầu đi dạo quanh núi.

“Tộc trưởng đại nhân, có thể mang ta đi tìm cây Bạch Thụ trước được không?”

Mạc Lý nghĩ đến kế hoạch tối hôm qua của mình, cậu phục hồi lại tinh thần, quyết định không bồi vị tộc trưởng này đi lang thang hóng gió.

“Bạch Thụ? Tiểu Mạc tìm Bạch Thụ làm cái gì?”

Thất Nhan khó hiểu, nhưng hắn vẫn mang theo Mạc Lý đi đến rừng Bạch Thụ phía trước, vừa đi vừa giải thích.

“Trong khu vực an toàn có một mảnh rừng Bạch Thụ, nhưng cũng không lớn, nếu như Tiểu Mạc muốn lấy nhiều, phải đi đến núi Thú Thần.”

Đối với thú nhân, có thể chặt cây để lấy thức ăn, nhưng đó là dưới tình huống hữu dụng, nếu như cố ý phá hoại, đuổi cùng gϊếŧ tận đối với những giống loài thưa thớt thì tuyệt đối chính là tội lớn, bởi vì bọn họ dựa vào rừng rậm để sinh sống, bọn họ cũng không gieo trồng, bất kỳ thứ gì trong sinh hoạt của bọn họ đều được rừng rậm cung cấp, cho nên bọn họ có nghĩa vụ phải bảo hộ động vật cùng thực vật trong rừng rậm.

Thất Nhan mang theo Mạc Lý đi vào khu rừng Bạch Thụ, Mạc Lý lấy từ trong sọt ra một lượng lớn túi da thú.

“Có thể lấy đầy những túi này không?”

Thất Nhan: “Có thể, nhưng một khi Bạch Thụ chuyển sang màu đen thì phải dừng lại, không lấy bông vải nữa.”

Thuận tiện nhắc tới, Bạch Thụ cũng giống như tên của nó vậy, là màu trắng.

Nghe thấy Bạch Thụ còn có thể thay đổi màu sắc, Mạc Lý liền cảm thấy hứng thú, từ khi xuyên vào thế giới thú nhân này, cậu đã không còn bất ngờ với các loại động thực vật thần kỳ của thế giới này nữa rồi, cây có thể thay đổi màu sắc cũng không hiếm lạ lắm, đúng không?

Học được biện pháp lần trước của A Cha, Mạc Lý tìm thấy một đoạn rễ cây ngắn nhất của Bạch Thụ, rễ cây này trên tất cả các loại cây ăn quả cũng sẽ có.

Cây ăn quả của thế giới thú nhân chia làm hai loại, một loại là trái cây, chính là những quả mọc ra trên cành cây, một loại nữa là cây ăn quả, chính là một chiếc rễ to mọc ra từ thân cây, bên trong nó có chứa những đồ vật giống như bông vải, hoặc là quả tương hoặc là bông vải, đều vô dụng đối với thú nhân.

Nhưng mà Mạc Lý lại có chút động tâm với điểm này, nếu như có thể di dời một ít cây ăn quả vào trong sân nhà mình thì tốt rồi, nghe nói giống đực hoặc giống cái trong tộc Dực Hổ đều phải dọn ra khỏi nhà khi hai mươi lăm tuổi, giống đực mới trưởng thành bắt đầu học cách đi săn từ những giống đực lão luyện, mà giống cái vẫn dựa vào A Cha cùng A Ba cung cấp thức ăn, thống nhất học tập những công việc trong nhà, nấu cơm, dệt vải vân vân.

Mạc Lý suy nghĩ, đây không phải là một trường học vô cùng đơn giản hay sao?

Mấy buổi tối này, Mạc Lý đã nghe A Cha nói, năm nay cậu hai mươi tư tuổi, sau khi trải qua mùa đông, sang năm cậu sẽ hai mươi lăm tuổi, nên dọn ra ngoài.

“Tiểu Mạc đều chứa đầy rồi.”

Thất Nhan cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạc Lý, ánh mắt của hắn sáng hơn thường ngày một chút, Mạc Lý từ trong đấy nhìn ra được biểu tình ‘cầu khen ngợi’ của hắn.

“Khụ khụ.”

Cậu bị chính suy đoán của mình hù dọa.

“Tiểu Mạc, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Mạch não của tộc trưởng đại nhân đương nhiên không cùng tần số với Tiểu Lý Tử xuất phát từ trái đất rồi, hắn nhanh chóng suy nghĩ, trong nháy mắt đã thu hồi lại biểu tình ngớ ngẩn của mình, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện lỗ tai của hắn đang hồng hồng.

“Không có gì, ta đang suy nghĩ sang năm mình cũng nên dọn ra ngoài rồi, chỉ hơi luyến tiếc A Ba cùng A Cha thôi.”

Mạc Lý thành thật trả lời.

Thất Nhan lại nhạc phiên, giống cái dọn ra ngoài đại biểu cho, giống cái này có thể tìm bạn lữ tương lai của mình, nếu như Tiểu Mạc đã đáp ứng để hắn theo đuổi, vậy hắn có thể trở thành người canh gác cho Tiểu Mạc, ngăn cản những thú nhân khác theo đuổi Tiểu Mạc.

“Tiểu Mạc, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi xây nhà, ta nhất định sẽ xây một căn nhà lớn nhất cho người.”

Vẻ mặt của Thất Nhan tràn đầy sự nghiêm túc cùng trung thành.

Mạc Lý không trả lời, cậu chưa bao giờ tin tưởng vào tình yêu, so với tình yêu cậu càng tin tưởng tình thân hơn, thú nhân luôn trung thành đối với hôn nhân, trong lòng của bọn họ, bạn lữ còn quan trọng hơn chính sinh mệnh mình, huống chi, cậu cũng không chán ghét Thất Nhan, thậm chí, cậu còn có hảo cảm với hắn.

“Được, đến lúc đó ngươi tới giúp ta đi, nhưng mà kiểu dáng do ta tự làm chủ.”

Căn nhà ở trái đất cũng do chính tay Mạc Lý sửa chữa lại, cậu thích đùa nghịch trong không gian của mình, cho nên cậu đã học qua một chút về kiến trúc, mặc dù nơi này có nhiều thứ không thuận lợi, nhưng sức lực của một thú nhân có thể so sánh với một trăm công nhân.

“Được.”

Thất Nhan thực sự vui vẻ, Tiểu Mạc để cho hắn hỗ trợ xây phòng ở, có phải đã đáp ứng cho hắn theo đuổi rồi hay không?

“Đi thôi, chúng ta đi đến trước mặt nhìn xem, ta còn muốn đào rất nhiều đồ vật đây.”

Trên mặt của Mạc Lý hiếm khi xuất hiện vệt hồng, đây có phải đang nói chuyện yêu đương hay không.

Sau khi chỉnh đốn lại tâm tình của mình, Mạc Lý bắt đầu thu thập thức ăn, trong rừng rậm giống như một cái chợ lớn vậy.

Hôm nay cậu muốn hái một ít trái cây, mang về phơi khô để mùa mưa ăn, còn có ớt cay, cũng phải hái về, phơi khô rồi nghiền thành bột ớt để ăn vào mùa mưa, hồi hương cùng vỏ quế cũng phải thu thập nhiều một chút, dù sao mấy món đồ này để được rất lâu.

Mạc Lý không thừa nhận rằng, mình thực ra là một người cuồng thu thập đồ vật.

Vì thế phương thức bồi dưỡng tình của của Tiểu Lý Tử cùng với tộc trưởng đại nhân chính là như vậy.

Thu thập đồ vật vì mục đích cộng đồng, người này đào, người kia bê vác, nhìn đông một cái, nhìn tây một chút, thẳng cho đến khi——

“Tiểu Mạc đủ rồi, lấy nhiều hơn nữa ta cũng không dám chở ngươi.”

Tộc trưởng tuyệt đối không dám thừa nhận, hắn đang sợ tiểu gia hỏa này, nhiều đồ vật như vậy, khi hắn không hoàn toàn hóa thành hình thú còn có khả năng không chở được, nhưng chỉ khi gặp thời điểm nguy hiểm hoặc bôn ba đường dài, giống đực mới hoàn toàn hóa thành hình thú.