Chương 12: Tiểu Lý Tử làm chăn bông (2)

Mới sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Lý đã bị Thất Nhan kéo từ trong chiếc chăn ấm áp ra ngoài.

Cả sáng ngày hôm đó Mạc Lý đều rơi vào tình trạng áp suất thấp, cả người đều vô cùng chán nản.

Đúng vậy, Tiểu Lý Tử nhà chúng ta có tính gắt ngủ rất nghiêm trọng sau khi thức dậy, bây giờ tâm tình của cậu đang vô cùng không tốt, nhưng đối diện với cậu là tộc trưởng đại nhân, cậu không thể đánh cũng không thể mắng, còn phải cung phụng niềm nở.

Mâu Sơn và thanh cùng nhau đi ra khỏi cửa, bọn họ biết ấu tể nhà mình thường hay ngủ nướng, phu phu hai người đều không đành lòng gọi ấu tể nhà mình dậy sớm như vậy, cho nên mỗi sáng bọn họ đều làm xong đồ ăn sáng, rồi mới ra ngoài chuẩn bị thức ăn cho mùa mưa.

Mạc Lý dưới sự trợ giúp của Thất Nhan, đã mang toàn bộ số thịt muối tối qua treo đến nơi mát mẻ thông gió, chờ cho thịt khô.

Vì thế lúc ra khỏi cửa, Tiểu Lý Tử đã bị ghét bỏ.

“Tiểu Mạc, hôm nay chúng ta còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, ngươi đi quá chậm, ta dùng hình thú chở ngươi bay ra ngoài.”

Trong lòng của Thất Nhan đang bày mưu tính kế.

Đêm qua hắn đã dùng những thủ đoạn hèn hạ, từ chỗ của tư tế biết được, Tiểu Lý Tử đối với rất nhiều tập tục cùng thói quen của thú nhân đều không hiểu rõ, vì vậy chuyện ngày hôm nay liền phát huy công dụng.

Trên lưng của giống đực chỉ có thể cho người thân cận hoặc bạn lữ ngồi lên, đối với những người khác, ngoại trừ tình huống đặc thù không thể làm khác thì mới cho bọn họ ngồi lên, nếu như một giống cái đáp ứng ngồi lên lưng của một giống đực, cũng tựa như chuyện người đó đáp ứng sự theo đuổi của giống đực này.

Mạc Lý: “…” Đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy sự ghét bỏ trần trụi trong mắt của ngươi!

Mẹ nó! Người trái đất mảnh mai chịu không nổi, đi đường chậm cũng đều bị ghét bỏ.

“Được.”

Nhưng Tiểu Lý Tử cũng chỉ có thể yếu ớt đồng ý, xuất phát từ thế kỉ 21 trên trái đất mịt mờ với sự phân hoá về giai cấp, một tộc nhân nhỏ bé như cậu không dám đối nghịch với tộc trưởng đại nhân.

Hơn nữa cậu cũng hết sức mong đợi, không biết hình thú của Thất Nhan sẽ có dáng vẻ gì, phải biết rằng cậu chỉ mới xem qua mỗi hình thú của A Ba nhà mình.

Vì thế tiểu dân chúng Tiểu Lý Tử lại một lần nữa tận mắt nhìn thấy người sống biến thành hình thú.

Mạc Lý: “(⊙o⊙)”

Hình thú của Mâu Sơn là hổ có cánh, mà thân là tộc trưởng Thất Nhan tự nhiên cũng không ngoại lệ, màu sắc hình thú của Mâu Sơn có vàng trắng xen kẽ, cánh là màu vàng.

Mà Thất Nhan, cũng không phụ với cái tên của hắn, cánh của hắn cư nhiên trong suốt, dưới ánh nắng mặt trời lộ ra thất sắc, ngay cả lông trên người cũng có màu bạc trắng, thân có lông màu trắng, đuôi có lông màu bạc.

Thất Nhan nhìn thấy đôi mắt của Mạc Lý xuất hiện sự khϊếp sợ cùng yêu thích đối với hình thú của mình, hắn cao hứng vẫy vẫy cái đuôi, vì vậy hắn đã kết thúc sự khϊếp sợ của Mạc Lý bằng cách mang cậu cuốn lên, đặt ở trên cổ, chỗ ngồi thoải mái nhất cũng như bộ vị quan trọng nhất của thú nhân.

Cổ của giống đực chỉ dành cho bạn lữ mà bọn họ trân quý nhất, một điểm này Tiểu Lý Tử đương nhiên không biết.

“Rống!”

Bất thình lình có một tiếng thú gầm, làm cho Mạc Lý đang hiếm lạ nhìn xung quanh bị dọa sợ, suýt chút nữa té xuống.

Mạc Lý: “(╬◣д◢)” Đừng tưởng rằng ngươi là tộc trưởng thì ta sẽ sợ ngươi, ngươi không cần dọa người như vậy!

Đúng lúc Thất Nhan mang theo Mạc Lý bay ra khỏi cửa, trên sân rộng có một đám giống cái đang nói chuyện phiếm.

“Mộ nhìn bầu trời xem, kia không phải tộc trưởng hay sao?”

Một giống cái có diện mạo soái khí đang lôi kéo một giống cái tương đối thon gầy bên cạnh, ngũ quan tinh xảo, lại mang theo sự đơn thuần cùng mềm mại của giống cái, một cánh tay khác chỉ lên bầu trời, đôi cánh to lớn kia lấp lánh ánh sáng bạc dưới ánh mặt trời.

Mộ lập tức quay đầu nhìn lên bầu trời.

Hắn là giống cái xinh đẹp nhất được mọi người trong tộc Dực Hổ công nhận, nhưng mọi người ai cũng đều biết, năm nay hắn đã tám mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình cũng vì thích Thất Nhan, tộc trưởng của bây giờ.

“Phía trên giống như có một người khác.”

Những giống cái khác cũng sôi nổi nhìn về phía không trung.

Đột nhiên, một giống cái cao lớn có chút không xác định nói.

Sắc mặt của Mộ thoáng chốc tái nhợt, hắn nhìn thấy được, trên cổ của Thất Nhan, có một người, một giống cái?

“Sao có thể, ngoại trừ tư tế, tộc trưởng chưa từng chở người khác, cho dù là tư tế, hắn cũng chỉ xách theo.”

Hầu hết các giống cái đều không quá tin tưởng, lúc này hai người Thất Nhan đã sớm không thấy bóng dáng.

“Thật ra, ta nghe A Ba nói tộc trưởng thích tiểu giống cái nhà Mâu Sơn thúc thúc, A Ba đã từng gặp qua tiểu giống cái nhà Mâu Sơn thúc thúc một lần, người nói tiểu giống cái vị thành niên kia vô cùng mĩ lệ.”

Giống cái cao lớn kia nghe thấy mọi người hoài nghi, hắn liếc mắt nhìn về phía Mộ nói.

Ngay cả giống cái cao lớn kia cũng vô cùng ghét tên Mộ này, mọi ngày Mộ ỷ vào mình là giống cái xinh đẹp nhất của bộ lạc, mà thường không đem người khác để vào trong mắt, nói chuyện rất khó nghe, còn bắt nạt một số tiểu giống cái hơi xinh đẹp.

Lần trước hắn nghe A Ba nói, tiểu giống cái nhà Mâu Sơn thúc thúc rất xinh đẹp, so với Mộ còn xinh đẹp hơn nhiều, lại còn thân thiết chào hỏi với những người khác.

“Ta mới không tin có người sẽ đẹp hơn Mộ, phải biết rằng trong nhà của Mộ đều có những giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc, A Cha của Mộ cũng chính là giống cái xinh đẹp nhất của lần bình chọn trước.”

Một tùy tùng của Mộ châm chọc nói, chuyện này đã được bộ lạc công nhận, A Cha của Mộ còn có cữu cữu vân vân, những người này đều đã từng là giống cái mĩ lệ nhất của bộ lạc, Mộ còn xinh đẹp hơn nhiều so với bọn họ, trong bộ lạc không biết có bao nhiêu giống đực thích hắn, còn có những giống đực của bộ lạc khác nghe danh Mộ mà đến.

“Hừ, các ngươi không tin thì không tin, yến hội ngày mai Mâu Sơn thúc thúc khẳng định sẽ dẫn tiểu giống cái đó đến, lúc đó các ngươi cũng sẽ biết tiểu giống cái kia có xinh đẹp hơn Mộ hay không.”

Lăng Cách cùng với Liên là bạn bè tốt, hắn ngay lập tức ủng hộ Liên.

“Các ngươi cứ tùy ý.”

Nhóm tùy tùng của Mộ phụ họa nói.

Lúc này sắc mặt của Mộ cũng không còn tái nhợt như trước nữa, hắn tin tưởng vừa rồi mình nhất định đã nhìn lầm, hắn không tin, tộc trưởng sẽ không thích một giống cái xinh đẹp như hắn, lại đi thích một tiểu giống cái mới quen biết.

Trong thế giới thú nhân, thật ra thân thể của giống cái hai ba mươi tuổi đã phát dục hoàn toàn, chẳng qua tâm trí của bọn họ phát triển rất chậm, còn phải học tập mấy chuyện nấu cơm cùng chỉnh lý việc nhà như thế nào, cho nên ba mươi lăm tuổi mới tính là thành niên.

Đương nhiên, nếu như tâm trí của bọn họ đã hoàn toàn thành thục thì cũng đại biểu cho bọn họ đã trưởng thành.