Chương 11: Tiểu Lý Tử làm chăn bông (1)

Mạc Lý mang hai khối vải bố ra, khâu ba bên mép chăn lại, sau đó cậu nhét bông vào bên trong, cây bông vải trên đại lục thú nhân không giống với cây bông vải của trái đất, nơi này gọi là cây Bạch Thụ, sợi bông cũng vô cùng ngắn.

Mạc Lý dựa theo chiếc chăn trong trí nhớ của mình, cậu mang bông vải nhét đều vào chiếc chăn, để phòng ngừa bông trong chiếc chăn bị xô loạn vào một góc, cậu lại khâu thành các ô vuông trên chiếc chăn.

Khâu các ô vuông này rất mất thời gian cùng công sức, nơi này lại không có máy khâu, Mạc Lý dùng hai ba tiếng đồng hồ mới chuẩn bị xong một chiếc chăn bông nhỏ.

“A Cha, người nhìn xem chiếc chăn này có thoải mái hay không?”

Mạc Lý hào hứng cầm chiếc chăn mới ra lò, đi đến bên cạnh Thanh đang làm quần áo cho Mạc Lý.

Thanh sờ vào chiếc chăn mềm như bông, có chút mới lạ.

“Tiểu Mạc, chiếc chăn này vừa mềm vừa nhẹ, có ấm không?”

Thanh có chút không tin, cho dù mùa đông đắp nhiều tấm da thú hơn vẫn cũng sẽ cảm thấy lạnh, đừng nói đến chiếc chăn này của Tiểu Mạc không có lông, dù gì những tấm da thú lông dày cũng giữ ấm tốt trong mùa đông.

“Ấm áp nha, A Cha, tối hôm nay người có thể đắp thử một chút, nếu như dưới giường lót thêm chăn bông sẽ càng ấm áp hơn.”

Mạc Lý cảm thấy hiệu quả cũng không tệ lắm, trong nhà còn thừa nửa túi bông vải, ngày mai cậu có người lao động miễn phí Thất Nhan cùng đi ra ngoài, nhất định sẽ mang về nhiều đồ vật hơn khi cậu đi cùng với A Cha.

Tiểu Lý Tử quyết định ngày mai cậu sẽ sai khiến Thất Nhan lao động thật nhiều, nhà của tộc trưởng cách đó không xa, tộc trưởng đại nhân không rõ nguyên nhân mà run rẩy.

“Được.”

Mặc dù Thanh vẫn giữ sự nghi ngờ về lời nói của ấu tể nhà mình, nhưng cậu nói gì hắn nghe nấy.

“Thanh, Tiểu Mạc, ta đã trở về.”

Mạc Lý đang cùng với Thanh thương lượng về chuyện ngày mai, Mâu Sơn đã mang theo con mồi trở lại.

“A Ba, người đã trở lại, người cầm theo cái gì vậy?”

Mạc Lý ngây thơ nhào qua, nhìn thấy trên vai của Mâu Sơn không chỉ đang khiêng thịt, trong cái gùi sau lưng hắn còn chất đầy da thú.

“Hắc hắc, hôm nay ta săn được một con heo cùng với trâu đỏ*.

*Raw: 烈火牛 lên mạng tra người ta nói là ‘liệt hỏa trâu’ gì đó, nên tui đổi thành trâu đỏ.

“Tộc trưởng nói, từ hôm nay trở đi các gia đình có thời gian mười ngày để tự chuẩn bị thức ăn cho mùa mưa, bảy ngày sau những lão nhân trong tộc cùng với giống cái đơn độc, mỗi ngày sẽ chuẩn bị một lượng thức ăn nhất định.”

Mâu Sơn mang thịt heo cùng với thịt trâu đã xử lý tốt trên vai bỏ vào một chỗ sạch sẽ, trong nhà còn đặc biệt làm một chiếc lu to để đựng thịt.

Thanh gỡ chiếc gùi sau lưng Mâu Sơn xuống, gật đầu một cái.

“Cũng nên chuẩn bị thức ăn rồi, còn có hơn nửa tháng nữa là đến mùa mưa.”

Mạc Lý gấp không chờ nổi mà lấy những món đồ bên trong chiếc gùi ra.

Đây là những món đồ gốm được cậu làm giống như hình dạng của nồi cốc chén vại, còn có mấy túi nhỏ đựng trái cây.

Mạc Lý vô cùng vui vẻ mà vuốt ve những món bảo bối được làm bằng gốm trong lòng mình, mấy thứ này so với hiện đại mà nói thì vô cùng thô sơ, nhưng đối với xã hội bây giờ đã rất tốt rồi.

“Hôm nay Tiểu Mạc làm thịt muối, ta cùng với Thất Nhan, còn có tư tế đã quyết định để tư tế dạy những phương pháp này cho các tộc nhân khác.”

Thanh nói cho Mâu Sơn nghe một số chuyện phát sinh trong ngày hôm nay.

Sau khi Mâu Sơn nghe được chuyện củ mài, hắn cũng hết sức kích động, nhưng lúc nghe được ngày mai bảo bối nhà mình muốn cùng với Thất Nhan đơn độc đi ra ngoài, hắn lại nghiến răng nghiến lợi.

Vì vậy A Ba nào đó đang cực kỳ buồn bực, hắn còn chưa kịp che chở ấu tể nhà mình vào trong ngực, đã bị một tên mưu mô xảo quyệt theo dõi, sao hắn có thể không buồn bực vì chuyện này chứ?

Mạc Lý không chú ý tới những chuyện này, cậu còn đang chăm chú thái thịt trâu.

Bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, điều kiện trong nhà chưa được tốt như bây giờ, mẹ cậu cũng đặc biệt học cách nấu đồ ăn, khi đó cậu rất thích xem mẹ cậu xào thịt trâu.

Mạc Lý dựa vào ký ức trong quá khứ, mang thịt trâu thái mỏng, sau đó lấy ớt đỏ băm cùng với gừng tỏi ra.

Cậu múc mỡ, xào gừng tỏi, sau đó thả thịt trâu vào, xào thịt trâu đến chín thì cho ớt đỏ băm, rồi tiếp tục xào.

Đây cũng không phải món ăn mỹ vị gì, chỉ đơn giản nó mang theo mùi vị của gia đình.

Thanh cùng với Mâu Sơn đang nướng thịt trâu, Mạc Lý cảm thấy có chút đáng tiếc, không có tiêu đen, tiêu đen ướp với thịt trâu thì mùi vị của thịt nướng sẽ vô cùng ngon.

Nhưng mà thú nhân cũng không kén chọn, phải biết rằng những món ăn Mạc Lý làm ra hiện tại đã là mỹ vị đối với những thú nhân trong thế giới này rồi.

“Tiểu Mạc, tộc trưởng nói qua hai ngày nữa, trong tộc muốn tổ chức một cái yến hội, để ăn mừng chúng ta vừa tìm được một loại đồ ăn có thể coi như món ăn chính.”

Sau khi ba người một nhà ăn uống no say, Mâu Sơn mới nghĩ đến cái gì đó, hắn lười biếng nói với Mạc Lý.

“Yến hội?”

Mạc Lý ở trên trái đất chính là một trạch nam trăm năm không ra khỏi nhà, khi xuyên tới nơi này, trừ bỏ những lúc đi ra ngoài tìm đồ ăn, cậu cũng không nghĩ đến chuyện giao lưu cùng với người khác, đột nhiên tổ chức một cái yến hội, cậu cũng không phủ nhận, mình thật sự có chút động tâm.

Vì thế vào đêm ngày hôm đó, Thanh liền cầm chiếc chăn bông mà Mạc Lý giới thiệu ra làm chăn.