Chương 10: Tư tế đại nhân uy vũ (2)

“Thơm quá, Tiểu Mạc cái này có thể ăn sao?”

Tư tế vây quanh đùi linh dương nướng giống như tiểu cẩu, cái mũi của hắn hít một hơi, ánh mắt long lanh.

“Khụ.”

Mạc Lý nhìn thấy tư tế như vậy, tất cả những suy nghĩ về tư tế thần bí, cổ xưa, khôn khéo trước đó trong đầu cậu đều biến mất hoàn toàn.

“Có thể ăn, nhưng mà chúng ta ăn củ mài trước đi, nếu như tư tế cùng với tộc trưởng cảm thấy có thể dùng, đợi chút nữa ta sẽ nói cho người mấy cách làm thường gặp.”

Nói xong, Mạc Lý mở chiếc nắp nồi bằng gỗ phía trên ra, một cỗ mùi hương ập vào trước mặt, là canh xương sườn mà Mạc Lý thích.

Cậu múc canh ra mấy chiếc chén gốm.

Không đợi Mạc Lý nhắc bọn họ thổi vì có chút nóng, mấy người đã nhanh chóng uống xong.

Cậu không nói gì, dã thú chính là tốt, dã thú biến dị càng tốt hơn, không sợ nóng, xương sườn cho vào miệng cũng không nhả ra.

Nhìn thấy chiếc chén sạch sẽ trước mặt mình, Mạc Lý bất đắc dĩ đưa chiếc muỗng tự chế cho tư tế, còn mình thì bưng chén lên, cậu ngồi ở một bên chậm rãi uống canh, nhìn mấy người đang vây quanh nồi gốm múc từ chén này đến chén khác.

Thôi bỏ đi, đồ ăn ở thế giới này ăn ngon thật, cũng không có chất kí©h thí©ɧ hooc-môn.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Mạc Lý nhìn cách ăn uống của các thú nhân, người thấp nhất cũng phải cao đến mét chín, đặc biệt là Thất Nhan, cho dù hắn ăn cái gì cũng đều ưu nhã, nhưng người ăn nhiều nhất lại chính là hắn, cũng không biết hắn như thế nào làm được.

“Ăn ngon quá, ta lớn như vậy, đây là lần đầu tiên ta ăn no!”

Sau khi một mình ăn hơn chiếc đùi linh dương, tư tế vô cùng cảm thán nói, mấy năm nay hắn luôn sống một mình, cũng không có bạn lữ, độc lập từ trong nhà đi ra, ngày thường đều dựa vào người khác tiếp tế (cứu tế) cùng tự mình nướng thịt, cũng không thèm ăn mấy, cho nên hắn vẫn luôn trong trạng thái lửng dạ không no.

Mạc Lý không ăn quá no, cậu ngồi trên chiếc ghế đốn từ thân cây cùng với Thất Nhan và hai người khác nói về cách làm của củ mài, mặc dù cậu rất muốn biết vị tư tế này làm sao mang những thứ này dạy cho những tộc nhân khác, chẳng lẽ tộc trưởng đại nhân không sợ khi tư tế nấu, những người khác sẽ không chịu ăn loại đồ vật này hay sao?

“Cảm ơn bữa trưa hôm nay của ngươi, nghe Mâu Sơn thúc thúc nói, ngươi vẫn đang tìm hai loại thức ăn tên ‘bắp ngô’ với ‘gạo’ đúng không?”

Biểu hiện của Thất Nhan ở thế giới này vô cùng lễ phép.

Bởi vì đừng hy vọng những thú nhân khác sẽ hiểu mấy chuyện loanh quanh lòng vòng như vậy.

“Không cần cảm ơn, ta đúng đang tìm hai loại đồ ăn này, ta vẫn còn rất nhiều thứ cần tìm, nhưng mà hai loại đồ ăn này coi như món chính, hơn nữa có thể bảo tồn rất lâu.”

Mạc Lý tới thế giới này lâu như vậy, nhưng cậu cũng chưa từng được ăn qua hạt cơm nào, cho nên cậu vô cùng nhớ, trước kia mỗi ngày cậu đều ăn đến mức không có gì hiếm lạ, một khi không được ăn lại thấy thèm thuồng.

“Như vậy đi, sau này mỗi sáng ta sẽ mang theo ngươi đi tới khu vực an toàn hoặc rừng rầm để tìm những đồ ăn đó.”

“Trong khoảng thời gian này, Thanh thúc thúc vừa vặn cũng phải chuẩn bị thức ăn cho mùa mưa.”

Trong mắt của Thất Nhan lóe lên một tia tính toán, tư tế ở một bên nhìn thấy trong lòng liền run rẩy, yêu nghiệt này không biết lại đang suy nghĩ cái gì.

“Cái này…”

“Được nha.”

Hai thanh âm đồng thời vang lên, Tiểu Lý Tử cũng không biết người nào đó đang đánh chủ ý với mình, cậu hào sảng đáp ứng trước khi Thanh kịp từ chối, làm hại Thanh sốt ruột nắm chặt tay.

Tiểu tử ngốc này!

Trong lòng của Thanh có chút hận sắt không thành thép, mang chính mình bán đi cũng không biết.

“Tốt lắm, ta cùng với tư tế đi thương lượng, sáng mai ta tới đón ngươi.”

Tộc trưởng đại nhân rất hài lòng, càng nhìn đến khuôn mặt trắng nõn mịn màng, con ngươi đen nhánh, ánh mắt thuần khiết và ngây thơ của Tiểu Lý Tử thì lại càng hài lòng, hắn hận không thể ôm cậu vào trong l*иg ngực xoa xoa.

Chờ sau khi Thất Nhan đi rồi, Thanh cũng biết kết cục của chuyện này đã định, hắn không thể phản kháng, ai bảo tiểu ấu tể nhà mình đã đáp ứng chứ?

Trong thời gian buổi chiều, Mạc Lý bắt đầu chuẩn bị thịt muối, không có rượu cậu cũng không dùng rượu, bỏ thịt đã cắt sẵn vào trong hũ, sau đó cậu bỏ muối, cho nước của lá cây màu xanh có vị như tương vào, rồi đậy kín mít.

Nói thật ra, Mạc Lý thích làm đồ ăn ngon, nhưng cậu cũng chưa làm qua thịt muối bao giờ, trong chung cư cậu ở có rất nhiều loại thịt muối làm sẵn cho nên cậu cũng chưa từng làm, chỉ xem qua công thức.

Bây giờ làm như vậy cũng được chứ?

“A Cha, người cho con mấy khối vải bố lớn, có thể làm chăn đi.”

Mạc Lý bỗng nhiên nghĩ đến chuyện chăn bông, cậu vừa nghiền bột ớt vừa nói với Thanh.

Vải bố ở chỗ này cũng không phải đồ gì hiếm lạ.

Thanh nghe vậy thì xoay người đi vào trong phòng, lấy vải bố cho Mạc Lý.

Mạc Lý cầm vải bố, bông vải cùng kim chỉ bắt đầu làm chăn, cậu cũng không biết nó có thể thành công hay không, nếu như biết trước thì ban đầu cậu đã học mấy thứ này.

=============

Tiểu Lý Tử sắp bị tộc trưởng lừa vào tròng rồi he he...