Chương 8

Hạ Ngư cả một buổi sáng cũng không thèm nói chuyện cùng Lâm Thành, đối với Lâm Thành tỏ ra thái độ hờ hững, Lâm Thành rầu rĩ không vui mà đi làm, muốn lại gần hôn cậu một cái, Hạ Ngư nghiêng đầu cự tuyệt, Lâm Thành cực kỳ khổ sở, tự mình làm ra chuyện này, Hạ Ngư hoàn toàn thay đổi, hoặc là chính hắn chưa bao giờ chân chính hiểu rõ về cậu.

Hạ Ngư dùng máy tính bảng vẽ bản thảo, tâm tình phiền muộn, cậu sợ Lâm Thành lại như trước kia mà từ bỏ mình, ngày hôm qua cũng không khống chế tốt cảm xúc, cậu không biết bản thân mình còn có thể giả vờ bao lâu nữa.

Bên ngoài tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ của cậu, cậu đi qua mở cửa, là Phó Thời, cậu thấp giọng nói: "Vào đi."

Từ lần trước nói chuyện không tính là vui vẻ, hai người có chút xấu hổ, Phó Thời lấy tay chỉ vào phòng khách "Em mới thi đấu xong, trở lại lấy đồ đạc này nọ rồi về."

Hạ Ngư có chút lạnh nhạt đáp lại y: "Cứ từ từ thu dọn, không cần vội."

Phó Thời nhìn cậu, có chút muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói gì, đi vào lấy hành lý.

Phó Thời kéo hành lý đi ra, Hạ Ngư nằm trên sô pha ánh mắt mơ màng không biết đang nghĩ cái gì, Phó Thời đi tới cửa vẫn là không nhịn được, mở miệng: "Tiểu Ngư, thật sự không hối hận sao?"

Hạ Ngư hướng hắn khoát tay, Phó Thời đã hiểu, cầm lấy hành lý rồi đóng cửa.

Hạ Ngư trong lòng bật cười, cậu chính là sợ Lâm Thành sẽ hối hận, cậu sợ mình lại một lần nữa bị vứt bỏ, như một con chó hoang ven đường, mười năm tự ti cùng tương tư, đã sớm làm phai đi cái được gọi là lòng tự tôn của một người.

Chiều năm giờ, Lâm Thành mở cửa nhà, nhìn thấy Hạ Ngư đang mang giày, hắn hoảng sợ, lắp bắp hỏi: "Em đi đâu vậy?"

Hạ Ngư đã sớm nghĩ thông, giương lên một khuôn mặt tươi cười: "Em muốn đi siêu thị dưới lầu, anh có muốn đi cùng không?"

"Ừ được chúng ta đi cùng nhau."

Lâm Thành buông túi xuống, ngồi xổm xuống giúp cậu mang giày, động tác của hắn thật thong thả "Thắt đẹp lắm." Hắn ngẩng đầu cười cười, Hạ Ngư xoa xoa đầu hắn.

Hai người ở siêu thị lựa đồ ăn, Hạ Ngư cầm lấy một quả chanh dây đưa cho Lâm Thành "Ăn không?" Đây là loại quả mà Lâm Thành ghét nhất, biết là Hạ Ngư trêu mình, nhưng hắn vẫn bất đắc dĩ nói "Em mua đi."

"Như vậy thì không phải chồng em đâu."

Hạ Ngư bỏ món đồ trong tay xuống, cầm lấy quả táo bỏ vào giỏ.

Lâm Thành nhìn thấy động tác của cậu, trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn nghĩ ít nhất Hạ Ngư cũng lựa chọn quan tâm hắn, hai người còn sống với nhau rất lâu, Hạ Ngư có thể chân chính mà yêu hắn không? Hắn khao khát, nóng lòng, như thể một thiếu niên động tâm khi đứng chờ tuyết đầu mùa rơi xuống.

Hai người giống như nhiều cặp vợ chồng ân ái trên thế giới, ở trong siêu thị tản bộ chầm chậm, hưởng thụ khói lửa nhân gian.

Trên đường về nhà, Lâm Thành xách đồ đạc này nọ, Hạ Ngư khoác tay Lâm Thành, nhìn thấy tiểu khu bên cạnh mới mở một cửa tiệm xăm hình, Hạ Ngư đột nhiên muốn "Chúng ta đi xăm hình được không? Mỗi người một cái."

Lâm Thành nhíu mày "Đau lắm đó, em chịu được không?" Mặc dù mấy cửa hiệu này trong tiểu khu đều rất có uy tín, nhưng Lâm Thành vẫn sợ Hạ Ngư đau.

Hạ Ngư làm nũng "Chịu được mà, đi thôi đi thôi."

Lâm Thành không lay chuyển được cậu, ỡm ờ cùng cậu bước vào cửa hiệu.

Phục vụ cực kì tốt, rất nhanh đã có người bước ra tiếp bọn họ, Hạ Ngư muốn đi theo chủ cửa hiệu, Lâm Thành nắm chặt tay cậu "Anh xăm trước, em vào sau nhé."

"Hai người, mỗi người một phòng không được sao? Như vậy nhanh hơn một chút." Hạ Ngư có chút khó hiểu.

Lâm Thành bước đến bên tai cậu nói nhỏ: "Anh thử trước xem thế nào. Em không được chạy loạn đó."

Hạ Ngư trong lòng ấm áp, ôm hắn một cái: "Đi thôi."

Lâm Thành đi vào trong, Hạ Ngư ngồi ở đại sảnh cầm tạp chí xem, nhớ tới hành động vừa rồi của Lâm Thành, cậu không kìm được cười rộ lên, mấy cái hành động ôn nhu này thật sự làm cho con người ta kích động mà.

Một tiếng sau, Lâm Thành đi tới dắt cậu vào, Hạ Ngư đi theo hắn vào trong, tò mò hỏi: "Anh xăm chỗ nào?"

Lâm Thành không chịu nói cho cậu: "Để về nhà rồi nói."

Thợ xăm hình là một nữ omega, thật ôn nhu, Lâm Thành muốn ngồi bên cạnh nắm tay Hạ Ngư, cậu liền đẩy hắn: "Anh đi ra ngoài đi."

"Tại sao chứ?"

"Em muốn giữ hình xăm ở chỗ bí mật, anh đoán sau đi."

Lâm Thành bất đắc dĩ chỉ có thể đi ra ngoài, lại nói tiếp: "Phiền cô nhẹ tay một chút, em ấy sợ đau." Thợ xăm liền đáp ứng với hắn.

Lúc Hạ Ngư đi ra, Lâm Thành vì lấy lòng cậu đã mua trà sữa, cắm ống hút vào đưa tới bên miệng cậu "Uống một ngụm đi nè."

Hạ Ngư cầm lấy tay hắn uống một ngụm, ngẩng đầu lên nói "Em cảm thấy không đau chút nào." Lâm Thành cổ vũ cậu: "Anh thật dũng cảm."

Đây là lần thứ hai Lâm Thành gọi cậu là "anh".

Hai người kích động đi xăm hình lên thân thể của mình, không tính là liều lĩnh, nhưng cũng đủ làm người say mê.

Tựa như thường ngày, một đêm mùa hè thưa thớt vắng người.

Buổi tối về tới nhà, Hạ Ngư làm ổ trong ngực Lâm Thành nói: "Em muốn nghe anh kể về chuyện cũ."

Lâm Thành bóp bóp rồi lại nắn nắn đầu nhũ của cậu, giống như đang chơi một món đồ chơi, "Nghe chuyện xưa gì chứ? Công chúa bạch tuyết à?

Hạ Ngư ngáp một cái, kiên trì nói: "Anh bịa một cái đi." Lâm Thành từ trên lưng áo cậu sờ xuống: "Anh kể đây, hồi đó có một anh bạn nhỏ tên là Hạ Ngư, từ nhỏ đáng yêu lại cao lớn, cùng một người tên là Lâm Thành kết hôn, bọn họ vô cùng ân ái, vĩnh viễn chẳng bao giờ biệt ly."

Hạ Ngư bị hắn chọc cười, cậu rốt cuộc cũng lấy được một chút dũng khí mà nói: " Anh có muốn nghe kể quá trình trước đây của anh bạn nhỏ đáng yêu này không?"

Lâm Thành cứng đờ, Hạ Ngư cảm thấy hai tay hắn đang đặt trên đầu nhũ mình bất động, cậu thấy kì quái mà hỏi hắn: "Lão công, anh từng hỏi em, hôm nay anh có còn muốn nghe không?"

Lâm Thành không xác định được Hạ Ngư có kể cho hắn nghe cái mối tình đầu chết tiệt kia hay không, nhưng hắn chỉ cần nghĩ tới chuyện xưa có một người như thế tồn tại liền cảm thấy cực kì đau khổ, trạng thái hiện tại của hắn chính là đang trốn tránh.

Hắn đem Hạ Ngư đặt dưới thân, giả bộ tỏ ra vẻ không kìm chế nổi mà liếʍ liếʍ đầu nhũ của cậu: "Ngày mai rồi nói sau, bây giờ ông xã muốn "ăn" em trước."

Hạ Ngư bật cười, mở rộng thân thể tiếp nhận xâm lấn của hắn.

Lâm Thành làm ba lượt, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ như thể trút nước bắn vào khoang sinh sản của Hạ Ngư, cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà ôm cậu ngủ.

Hạ Ngư bị hắn làm cho thất loạn bát tao, trên bụng cũng dính chất lỏng màu trắng không sạch sẽ, cậu thong thả từ trong ngực hắn bước xuống đi tới nhà vệ sinh rửa sạch một chút, lúc đi ra nhìn thấy ánh đèn mờ nhạt rọi lên mặt Lâm Thành, trong lòng dâng lên chút cảm giác thỏa mãn, hy vọng hắn sẽ như vậy cả đời.

Cậu xốc chăn lên, quần ngủ của Lâm Thành xốc xếch không che qua đùi, cậu vô tình biết được Lâm Thành xăm cái gì.

Hắn xăm trên đùi một đóa hoa hồng, một đóa hoa hồng có đọng lại vài giọt sương trong suốt. Đây chính là một điểm nhấn trên đường cong cơ thể tuyệt vời của hắn.

Hạ Ngư tắt đèn, "Đẹp lắm." Cậu nghĩ như vậy, tiến vào trong ngực Lâm Thành nhắm mắt lại.