Chương 9

Lâm Thành nghỉ phép nửa tháng, hắn vốn muốn dẫn Hạ Ngư đến bờ biển nghỉ phép, không nghĩ tới ba hắn đột nhiên gọi điện thoại nói mẹ hắn bị ngã.

Mẹ hắn là bà Hứa, trong điện thoại còn mười phần hoà nhã nói: "Không cần về đây, con dẫn Tiểu Ngư ra ngoài du lịch đi, mẹ ở nhà tịnh dưỡng được rồi, thật sự không sao đâu." Ba hắn ở bên cạnh nhỏ giọng xen vào "Ừ chỉ gãy xương thôi chứ không có việc gì." Lâm Thành đỡ trán "Ngày mai con dẫn Tiểu Ngư về."

Lâm Thành tắt máy, Hạ Ngư đứng một bên nhìn hắn, thân thiết hỏi: "Mẹ bị bệnh sao?" Lâm Thành ôm lấy cậu, "Đúng vậy, ngày mai chúng ta quay về thành phố Z."

Hạ Ngư gật gật đầu, lập tức thân mật mà nói: "Có cần mang thực phẩm dinh dưỡng về cho mẹ không?" Lâm Thành nở nụ cười "Mẹ anh ghét nhất mấy cái loại thuốc bổ này, ngày mai đi mua bó hoa hồng mang về. Mẹ nhất định sẽ rất cao hứng."

Hạ Ngư ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Thành trêu cậu: "Vậy còn em, có muốn hoa hồng hay không?" Hắn ngay lập tức tỉnh ngộ: "À há, đúng rồi anh quên mất, em chính là đóa hồng nhỏ."

Hạ Ngư hai tai hồng hồng, đẩy Lâm Thành ra, đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Lâm Thành sờ sừ mũi, không biết xấu hỏi đi vào theo cậu, không lâu trong phòng liền truyền đến âm thanh Hạ Ngư sống chết chống cự " Không muốn làm đâu, đau, không được cởϊ qυầи áo của em!"

Lâm Thành xoa xoa nhẹ lên thắt lưng Hạ Ngư thì cậu mới nguôi giận, hai người đến thành phố Z là buổi chiều năm giờ, Lâm Thành gõ cửa, ngược lại là mẹ hắn đi xe lăn ra mở cửa, mẹ của Lâm Thành hồi trước là một diễn viên múa, hiện tại tuy rằng không khiêu vũ nữa, nhưng thân thể bảo trì tốt lắm, cả người thoạt nhìn thanh lịch, ôn hòa.

Mẹ hắn nhìn thấy bó hoa, rồi nhìn thấy Hạ Ngư đứng sau lưng Lâm Thành cười cười nói "Nào nào Tiểu Ngư mau vào. Lớn lên cũng thật đẹp trai." Hạ Ngư ngại ngùng nở nụ cười, Lâm Thành đi qua giúp đẩy mẹ hắn vào nhà, thăm dò: "Ba đâu rồi, tại sao lại để một người bệnh xinh đẹp như thế này ra mở cửa chứ?"

Mẹ Hứa nhìn hắn ngây người, "Ba con ở trong bếp nấu cơm, có thể do không nghe thấy." Hạ Ngư đợi Lâm Thành nói xong mới đem hoa đưa qua, cười nói: "Mẹ, đây là hoa mua cho mẹ. Hy vọng mẹ sớm ngày hồi phục ạ."

Mẹ Hứa ngẩn người, lập tức mặt mày hớn hở nhận lấy "Cảm ơn Tiểu Ngư, hoa rất đẹp." Hạ Ngư có chút ngượng ngùng, Lâm Thành trộm nhéo nhéo tay cậu.

Vừa đúng lúc ba Hứa đi ra, đem đồ ăn đặt trên bàn, nhìn đến hai người họ, lấy tay chỉ chỉ Hạ Ngư "Con là Tiểu Ngư?"

Hạ Ngư nhu thuận mà đáp lại: "Dạ con là Hạ Ngư, thưa ba ạ."

"Ngoan ngoan ngoan, mau đi rửa tay rồi lại đây cùng ăn cơm."

Trên bàn cơm, Lâm Thành bắt đầu nâng chén "Chúc mừng nhà chúng ta có thành viên thứ tư mới, đồng chí Tiểu Ngư." Hạ Ngư có chút ngượng, mẹ Hứa phụ họa thêm "Là thành viên thứ năm mới đúng, còn em trai con nữa chứ." Lâm Thành giật mình, nhìn vào bụng mẹ, tò mò hỏi: "Em trai mấy tháng rồi?" Chú cún Corgi bên cạnh sủa rất to, mẹ hắn liếc mắt nhìn một cái: "Em trai gọi con kìa."

Cả nhà đều nở nụ cười, Hạ Ngư dường như trước đây chưa từng gặp qua ba mẹ của Lâm Thành, hèn gì Lâm Thành là một người rất có tình người, cũng chỉ có một gia đình ấm áp như thế mới có thể nuôi được một đứa con tốt như Lâm Thành.

Sau khi ăn xong, Hạ Ngư ôm Corgi bồi mẹ Hứa xem TV, Lâm Thành ở trong bếp cùng ba rửa chén, mẹ Hứa không muốn nói chuyện riêng tư trong phòng khách, liền cùng cậu tán gẫu một ít chuyện bát quái, Hạ Ngư cũng đáp lại một câu, không khí vô cùng hòa hợp.

Hai người hàn huyên một hồi, mẹ Hứa nhìn thấy Hạ Ngư quen mắt, kìm lòng không nổi liền hỏi: "Có phải mẹ từng gặp qua con không?" Hạ Ngư nhất thời sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, vừa vặn Lâm Thành từ trong bếp đi ra, hỏi: "Mẹ gặp qua Tiểu Ngư hồi nào?"

Mẹ Hứa thấy Hạ Ngư cứng đờ, thay cậu giải vây "Không có, mẹ nói Tiểu Ngư giống thần tượng trên TV của mẹ ấy mà."

Lâm Thành ôm chặt lấy Hạ Ngư vô cùng tự hào "Đây chính là vợ của con."

Buổi tối, hai người ôm nhau, Lâm Thành vẫn là tư thế cũ, bàn tay mò vào sờ soạng bên trong quần áo của Hạ Ngư, như thường lệ mà bóp bóp đầu nhũ của cậu, chơi đùa thật vui vẻ, Hạ Ngư đã quen, cậu do dự hỏi: "Ngày mai em có việc có thể ra ngoài một chuyến không?"

Tay Lâm Thành đặt trên đầu nhũ của cậu nhẹ nhàng gảy gảy "Ông xã đi với em."

Hạ Ngư hiếm khi cương quyết mà nói: "Em muốn tự mình ra ngoài." Cậu nhìn chằm chằm Lâm Thành, ánh mắt phát sáng, dị thường kiên định. Lâm Thành muốn thuyết phục cậu nhưng không thành, lại nhớ tới trước đây mình hứa sẽ tôn trọng cậu, mất hứng mà bắt đầu nũng nịu "Mấy giờ về? Em đi gặp ai?" Hạ Ngư giơ thẳng ba ngón tay, "Ai cũng không gặp, chỉ là có chút việc thôi. Trước chín giờ sẽ về."

Lâm Thành biết cậu sẽ không nói dối với mình, nhưng vẫn sinh khí, dỗi đem cậu đang nằm trên người mình đặt xuống, tắt đèn.

"Ngủ đi."

Hạ Ngư biết hắn không vui, trong bóng tối đưa tay sờ vào trong quần ngủ của hắn, ở bên tai hắn thổi thổi: "Em giúp ông xã bắn ra được không?"

Lâm Thành quay sang nhìn cậu, Hạ Ngư một tay nhẹ nhàng kéo áo mình, "Đêm nay cho ông xã ngậm nó mà ngủ ha, đừng giận mà."

Cậu đem hai quả anh đào đỏ mọng của mình đến bên miệng Lâm Thành "Ông xã ăn đi."

Hai mắt Lâm Thành tối sầm lại.

Không chút khách khí mà ngậm lấy, mạnh mẽ mυ"ŧ vào cho đến khi nó cứng lên.

Ngày hôm sau lúc Hạ Ngư thức dậy mặc quần áo, quần áo cọ cọ vào đầu nhũ có chút đau, cậu nhìn thấy Lâm Thành đang ngủ say trên giường, đi qua hôn hắn một cái rồi mới đi.

Lâm Thành chờ cậu đi, mới chậm rãi mở mắt ra, hắn ở trong điện thoại Hạ Ngư gắn định vị GPS.

Hạ Ngư đi một vòng đến một tiểu khu bên cạnh trường trung học số một Minh Đức, trung học số một Minh Đức trước đây chính là trường học của cậu và Lâm Thành, cậu ngày hôm qua tự dưng nhớ tới ở nhà cũ còn một bản vẽ, cậu muốn tới đó mang về.

Cậu mở cửa phòng cũ ra, năm ấy chuyển nhà không mang theo bất cứ thứ gì, nắng sớm ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, bụi bặm trong phòng đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Cậu nhìn thấy trên tường dính đầy bụi, cầm chổi quét qua một chút, rồi lại dọn dẹp này nọ, ngồi trên sô pha hút một điếu thuốc, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Lâm Thành theo cậu đi tới nơi này, ngay từ đầu hắn cũng không định tới đây, nhưng hắn nhìn thấy trên bản đồ hiện lên nơi Hạ Ngư đến lại là một tiểu khu, hắn đứng ngồi không yên, chẳng lẽ đi gặp tình nhân sao? Hạ Ngư vẫn cho hắn đủ cảm giác an toàn, nhưng do hắn cứ lo được lo mất, hắn chỉ cần nghĩ tới cái mối tình đầu kia liền sợ hãi.

Hạ Ngư quên đóng cửa, Lâm Thành bước vào liền thấy Hạ Ngư ngồi trên sô pha hút một điếu thuốc, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một Tiểu Ngư như thế, tựa hồ mất đi cái dáng vẻ đáng yêu tràn đầy sức sống thường ngày, cả người đều trở nên vô cùng sắc sảo.

Hạ Ngư mở mắt ra, thấy hắn, ngây người, phản ứng đầu tiên không phải là nổi giận mà là nghĩ tới việc: "Thôi xong rồi, Lâm Thành ghét nhất omega hư hỏng hút thuốc."

Hai người ai cũng chưa mở miệng nói chuyện, Lâm Thành không nghĩ tới lần đầu tiên thấy một Hạ Ngư lạ lẫm như vậy lại là ở trong một tiểu khu xa lạ.