Chương 7

Lâm Thành nở nụ cười miễn cưỡng với cô Lý, cùng cô nói lời tạm biệt rồi ngồi yên tại chỗ, hắn một chút khí lực cũng không có, như một đống bùn nhão.

Hắn không biết chính mình giờ phút này còn có thể đi tới nơi nào đây, phản ứng của hắn khi biết chuyện này không phải là phẫn nộ mà lạ sợ hãi, thậm chí hắn còn không dám đi tìm Hạ Ngư đối chứng "Em chỉ có thể giả vờ như thế thôi, ít nhất thì tôi cũng tin đó là thật." Lâm Thành tuyệt vọng an ủi chính mình.

Hắn không về nhà, ở ven đường tùy tiện tìm một quán bar mà ghé vào.

Hạ Ngư ở nhà đợi rất lâu, từ trưa đợi đến tối, gọi điện thoại cho Lâm Thành nhưng hắn không bắt máy.

Lúc này điện thoại vang lên, cậu thấy hiện tên "ông xã" liền vội vàng bắt máy.

Lâm Thành ở trong điện thoại say khước nói "Hạ, Hạ Ngư, tới đón anh." Tâm Hạ Ngư lắng xuống "Anh đang ở đâu?"

Bên cạnh có một giọng nam nói xen vào "Anh Lâm, gửi cho anh ta định vị đi." Lâm Thành còn nói thêm "Nghe được chứ?"

"Gửi tôi định vị." Hạ Ngư nói xong thì tắt máy, cậu sợ chính mình không giữ được hình tượng một người vợ ôn nhu trước mặt Lâm Thành.

Hạ Ngư một đường tăng tốc, tới quán bar phát hiện trong ngực Lâm Thành còn ôm một người đàn ông khác.

Hạ Ngư đi đến trước mặt khi hai người định hôn nhau, Lâm Thành khıêυ khí©h nhìn Hạ Ngư, hôn một cái lên mặt người thiếu niên kia.

Hạ Ngư sắc mặt không đổi, còn nâng lên một nụ cười "Phải về nhà thôi, trễ rồi." Cậu biết Lâm Thành làm như vậy khẳng định là hắn đang ghen, không biết lại có chuyện gì không đúng xảy ra.

Nói xong liền xoay người đi ra cửa, Lâm Thành thấy dáng vẻ Hạ Ngư như thế, thần sắc trên mặt tối đen, đang muốn đứng lên nắm lấy tay cậu, người thiếu niên kia lại nói: "Anh, vừa rồi em lãng phí nửa giờ, hơn nữa còn hôn một cái nên phải tăng giá 500 tệ đó nha."

Lâm Thành rút ra một tờ 500 tệ đặt trên bàn, quay đầu nhìn Hạ Ngư đã đi ra đến cửa.

Trên đường về nhà hai người ai cũng không mở miệng, vẫn là Lâm Thành phá vỡ trầm mặc nói: "Hạ Ngư, anh chính là người như thế, em có hối hận không?"

Hạ Ngư không nói chuyện, Lâm Thành một chút cũng không có hứng thú, càng ngày càng khó chịu "Phó Thời thừa nhận với anh rằng cậu ta thích em, là thật đúng chứ? Em muốn cùng một chỗ với cậu ta sao?" Lâm Thành ăn dấm chua muốn chết. Thậm chí cũng không dám nói rõ với đối tượng mình ăn dấm chua, hắn tức sắp nôn ra một bụng máu.

Hạ Ngư vẫn không để ý, cồn tác dụng làm đầu Lâm Thành đau muốn nứt ra, hắn tuyệt vọng nghĩ mình vĩnh viễn sẽ không chiếm được tình yêu của người này.

Lúc tới nhà Lâm Thành không tìm được chìa khóa, Hạ Ngư đứng một bên trầm mặc mở cửa, trước sau như một tri kỷ.

Lâm Thành châm biếm một tiếng, vừa định mở miệng nói gì đó, nhìn thấy một thùng đồ của Hạ Ngư đặt ngay cửa.

Lâm Thành nhắm mắt rồi lại mở mắt, hai mắt bởi vì tức giận mà bắt đầu phiếm hồng, hai tay hắn run rẩy chỉ vào thùng nói: "Em phải đi rồi?

Hạ Ngư vừa định giải thích, Lâm Thành liền nhào đến ôm lấy cậu, như thể muốn khóc: "Hạ Ngư, em làm cho anh cảm thấy mình như một trò đùa. Anh tìm người diễn trò em cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái. Anh ở trong mắt em giống như rác rưởi vậy."

Hắn ngừng một lúc, ủy khuất nói: "Đừng đi có được không? Không thương anh cũng được, là anh sai rồi, anh không nên mắng em, người đó đều là do anh tìm người diễn trò, không thương anh cũng được. Xin em đừng đi mà."

Hắn bắt đầu khóc nức nở, Hạ Ngư nhất thời sửng sốt, qua một lúc lâu mới lấy tay ôm lấy thắt lưng hắn "Em không có đi, đây là em muốn phân loại quần áo đi quyên góp thôi."

Hạ Ngư vỗ vỗ vai hắn "Vĩnh viễn sẽ không đi."

Lâm Thành nhìn thật sâu vào mắt cậu "Thật vậy không? Vậy tại sao hôm nay em không ăn giấm?"

"Bởi vì em biết tất cả đều là giả, ai mang cái vẻ mặt ghét bỏ mà hôn người khác hả?"

Lâm Thành nhất thời không biết nói gì, thiếu chút nữa khóc ra nước mũi, hắn đem Hạ Ngư ôm vào lòng. Hắn thấp giọng nói: "Em ôm anh một cái đi."

Hạ Ngư trấn an sờ sờ vai hắn, qua ba phút, Hạ Ngư buông hắn ra, Lâm Thành khó hiểu còn muốn tiến lên ôm cậu, Hạ Ngư lui lại hai bước, đi tới phòng bếp rót tách trà, ngồi trên sô pha.

Hạ Ngư chậm chạp uống một ngụm trà: "Nói đi, sao lại như thế?"

Lâm Thành thành tỉnh một chút, giả vờ vô tội nói: "Cái gì mà sao lại như thế?" Hạ Ngư giả vờ tỏ vẻ mình phải đi, Lâm Thành vội vàng lại gần giữ chặt lấy cậu, kích động áy náy: "Anh sai rồi, anh không nên tìm người khác diễn trò."

Rõ ràng em có mối tình đầu mà còn muốn anh giải thích, hắn hận Phó Thời đến nghiến răng nghiến lợi.

"Có phải hôm qua chúng ta đã nói chuyện về Phó Thời một cách rõ ràng một lần rồi không? Anh ăn cũng ăn rồi, hôm nay lại thế này?" Hạ Ngư dừng một chút, hốc mắt ngấn lệ, cậu ở quán bar đã rất chịu đựng nhẫn nhịn, "Em còn nhìn thấy chồng của mình hôn một người khác trước mặt mình kia kìa."

Lâm Thành không muốn nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt cậu, muốn đi đến ôm lấy cậu nhưng Hạ Ngư không cho hắn ôm.

Lâm Thành thấy Hạ Ngư khóc có chút bối rối, lần này thật sự là hắn làm sai, dù sao Hạ Ngư ở trong mắt hắn là một Hạ Ngư không có mối tình đầu, ngày hôm qua Phó Thời cũng đã nói rõ ràng.

Lâm Thành lại giải thích "Anh sai rồi, bảo bối thật xin lỗi, Tiểu Ngư xin lỗi mà. Anh chính là đầu óc thiếu suy nghĩ, em đừng so đo với anh mà."

Hạ Ngư hít sâu một hơi, quăng lại một câu "Đêm nay em ngủ phòng khách."

Nhà bọn họ có hai phòng dành cho khách, hơn nữa lúc Phó Thời cùng Hạ Ngư tranh cãi xong y liền tức giận bỏ ra khỏi nhà, phỏng chừng đêm nay cũng không về.

Buổi tối, Lâm Thành nằm một mình trong chăn trở qua trở lại tới, nghĩ tới dáng vẻ khi nói chuyện lúc sáng của Hạ Ngư, giống như một chú mèo nhỏ sinh khí.

Hắn lặng lẽ xuống giường, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng Hạ Ngư, không khóa, hắn mừng thầm trong lòng, đẩy cửa ra bước vào.

Hạ Ngư nằm giữa giường, dây buộc lưng trước áo có chút nới lỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy hai quả anh đào nhỏ.

Lâm Thành đột nhiên thở gấp, hắn ở trên giường tháo dây buộc lưng trên áo của Hạ Ngư ra, cầm quả anh đào nhỏ định ăn vào miệng.

Hạ Ngư bị hắn nháo đến tỉnh giấc, trong nháy mắt mơ màng, phản ứng lại liền thấp giọng mắng hắn: "Đêm nay sẽ không cho anh làm đâu!" Nói xong chợt nhớ tới việc phải buộc lại thắt lưng, Lâm Thành một tay đè cậu lại, một tay cởϊ qυầи cậu, Hạ Ngư vô lực đạp chân, đáng tiếc sức lực lại chênh lệch khá xa.

Lúc Lâm Thành đâm vào khoang sinh sản, thoải mái thở ra một hơi, bắt đầu có quy luật mà đâm rút.

Day cắn hai điểm đỏ, thoáng nhìn qua vẻ mặt giống như đang chịu đựng của cậu, trong lòng càng tăng thêm hứng thú, nhả ra rồi lại ngậm vào cho tới khi chúng sưng đỏ lên "Không thích ông xã sao?"

Nói xong lại đỉnh sâu một cái, Hạ Ngư kêu lên một tiếng đau đớn, không nói chuyện, Lâm Thành liếʍ liếʍ cổ cậu "Em là của anh, anh muốn đem em ép thành một vũng nước nhỏ, để em sẽ không bao giờ đi tìm người khác."

Hạ Ngư quả thật muốn hét lên, sống hai mươi mấy năm trên đời, đi tìm hắn hết mười mấy năm.

Lâm Thành phát điên như thể ăn mãi cũng không no, ôm cậu ở trong phòng, cho tới khi Hạ Ngư mất dần ý thức, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© của Lâm Thành, cậu theo đuổi chủ nhân của ánh mắt này ngót nghét đã mười mấy năm, chưa từng thay lòng đổi dạ.