Chương 6

Buổi sáng lúc Phó Thời thức dậy thì nhìn thấy Lâm Thành đứng tựa bên ban công hút thuốc, y nhìn thoáng qua hắn, cuối cùng vẫn quyết định đi qua. Lâm Thành thấy y đi lại chỗ mình liền hỏi một câu "Dậy sớm vậy sao?"

Phó Thời uống một ngụm nước "Ừ."

Dù sao cũng là khách đến nhà lại còn nhỏ tuổi, Lâm Thành liền dập tắt điếu thuốc "Muốn ăn điểm tâm không? Tôi đi làm bữa sáng."

"Tiểu Ngư còn chưa dậy sao?"

Lâm Thành liếc nhìn y một cái "Chưa."

Tay Lâm Thành tùy ý gác tay dựa vào lan can, tỏ ra một vẻ thả lỏng, thư thái "Anh cùng Tiểu Ngư là xứng đôi kết hôn sao? Tôi không có ý gì, chỉ là tò mò thôi." Lâm Thành nở nụ cười "Đúng thế."

"Vậy anh có thương anh ấy không? Anh hiểu anh ấy nhiều hay ít?"

"Cậu lấy thân phận gì mà hỏi tôi mấy câu này, hỏi như vậy thật thất lễ." Lâm Thành không nặng không nhẹ mỉa mai y.

"Với tư cách một người đã thích anh ấy nhiều năm mà nói." Phó Thời thẳng thắn vô tư "Tôi thích anh ấy lâu rồi, nhưng anh ấy không biết."

Phó Thời đưa tay về phía hắn "Anh, còn điếu thuốc nào không?" Lâm Thành đưa cho y một điếu thuốc, Phó Thời nhận lấy, thỏng tha nhả ra một ngụm khói thuốc, phảng phất như thể đang ôn lại chuyện cũ "Tôi khi đó vẫn là một đứa nhỏ, mỗi ngày đều đi theo gọi anh Tiểu Ngư, nhưng anh ấy rất ít khi để ý đến tôi, tôi trước kia thấy anh ấy là một người khá lạnh lùng, cái dạng giống như không để ý tới bất cứ thứ gì. Về sau lớn lên chúng tôi cũng chỉ là bạn bè bình thường."

Phó Thời đắm chìm trong ký ức, Lâm Thành trên mặt không có biểu tình gì, tay cũng không khống chế được mà nắm thật chặt.

Phó Thời nói tiếp: "Có phải rất khác với Tiểu Ngư mà anh biết? Tôi cũng thấy rất làm lạ, vì lý do gì mà anh ấy ở trước mặt anh lại trở thành một người khác tới như vậy, cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua anh ấy giống như thế."

Lâm Thành cắt ngang lời y "Cảm ơn cậu đã nguyện ý nói cho tôi mấy thứ này, phương pháp sống chung của vợ chồng khẳng định sẽ không giống, về sau em ấy cũng sẽ kể cho tôi nghe mấy chuyện đã qua thôi." Lâm Thành nhìn vào cái bàn phía sau lưng "Bây giờ, em ấy sắp dậy rồi, tôi muốn đi làm điểm tâm, cậu có ăn không?"

Phó Thời còn đánh giá mà liếc hắn một cái, hắn đúng là một người đàn ông có tâm hồn ăn uống mà, y đáp lại: "Không cần đâu, tôi quay về phòng ngủ một lát."

Phó Thời đi rồi, Lâm Thành nghĩ tới lời y nói, nhất thời có chút mê mang, hắn cảm thấy mình thật sự rất thích Hạ Ngư, trừ bỏ cùng cậu lên giường, muốn đem tất cả những gì mình thấy là tốt nhất tặng cho cậu, hắn tựa hồ chưa bao giờ hỏi qua cậu thích cái gì, thậm chí không biết về quá khứ của cậu, hắn cho rằng con người chỉ cần hướng về phía trước, bây giờ lại mất đi cơ hội hiểu biết về cậu.

Lâm Thành quay về phòng, Hạ Ngư ở trên giường mặc quần áo, thấy hắn bước vào, Hạ Ngư cong mày cười cười "Anh đã ăn sáng chưa?"

Lâm Thành bước qua giúp cậu mặc quần áo rồi đáp "Còn chưa."

"Vậy anh chờ em một chút, em đi làm bữa sáng cho anh."

Lâm Thành ôm lấy cậu, quyến luyến cọ cọ hai má, đột nhiên nói một câu "Có phải em cảm thấy anh quản quá nhiều hay không? Không cho em ra khỏi nhà, có phải là không tốt không?"

Hạ Ngư không biết hắn bị cái gì kích động rồi, vỗ vỗ vai hắn trấn an "Không đâu, vợ chồng thì phải thông cảm cho nhau mà, nhưng..." Hạ Ngư nói ra yêu cầu "Sau này em có thể đi siêu thị một mình không? Đôi khi anh không ở nhà, em muốn đi mua chút đồ ăn vặt cũng không có cách nào."

Lâm Thành bị cậu chọc cười "Có thể, sau này anh sẽ học cách tôn trọng em."

Hạ Ngư áp sát tai hắn nhỏ giọng nói: "Em biết anh yêu em, em sẽ ngoan mà." Nói xong còn sợ hắn không tin, cậu còn dựng thẳng ba ngón tay lên thề.

Lâm Thành cầm tay cậu "Không cần thề đâu, anh tin em."

Lâm Thành sờ sờ vào thắt lưng đầy thịt của cậu: "Sau này khi chúng ta rảnh, em kể cho anh nghe mấy chuyện trước kia được không? Ông xã muốn biết. Ông xã cũng không phải chỉ muốn lên giường với em, còn muốn biết tất cả về bảo bối nữa."

Hạ Ngư nghiêm mặt chớp mắt một cái, miễn cưỡng nở nụ cười "Sẽ kể mà. Khi nào rảnh há."

Lâm Thành phát hiện cậu bất an, tỏ vẻ cười đùa: "Đương nhiên, giường là phải lên, omega mà không được lấp đầy thì sao có thể được."

Hạ Ngư đẩy hắn ra, lại nói cái giọng điệu đó!

Lâm Thành ôm cậu, hắn trong lòng vẫn luôn không an tâm, cho tới nay hắn đều thấy chỉ có mình cưng chiều Tiểu Ngư, không nghĩ tới Tiểu Ngư vẫn nhường nhịn hắn, làm sao để có được một người vợ omega ôn nhu như thế chứ, đúng là hắn nắm được báu vật trong tay, và đó cũng là người trong lòng hắn.

Nguyên một buổi sáng Phó thời vẫn ngủ, cơm trưa cũng không ra ngoài, Hạ Ngư nghĩ y tối hôm qua thức chơi game quá muộn, chừa cho y một phần cơm trưa.

Buổi chiều, Lâm Thành vốn muốn cùng Hạ Ngư cùng nhau xem phim, cùng nhau vượt qua một ngày cuối tuần, không ngờ tới gia chủ* lại hẹn hắn gặp mặt, Lâm Thành nhíu mày, hôn Hạ Ngư vài cái, lại sờ soạng omega nhà mình thêm một lúc mới ra khỏi nhà.

* 家属: người đứng ra đệ đơn kiện hoặc nhờ giải quyết vấn đề kiện cáo.

Hắn tới quán cà phê, gặp được gia chủ, cô tên Lý Lệ, Lý Lệ nhìn thấy hắn, hướng hắn vẫy vẫy tay "Bên này."

Lâm Thành ngồi xuống hỏi, "Cô Lý, có chuyện gì sao?"

Lý Lệ có vẻ rất sốt ruột, chồng của cô đã bị giam vào trại giam mấy ngày rồi, cô lo lắng hỏi "Luật sư Lâm, anh có thể đến xem chồng tôi không? Hôm nay là tốt nhất, tôi rất lo lắng cho anh ấy."

Lâm Thành kiên nhẫn giải thích "Hôm nay là ngày cuối tuần, trại giam không cho vào, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới được."

Lý Lệ nghe hắn nói như vậy, vội vàng hỏi tới "Vậy ngày mai có thể chứ? Tôi muốn biết anh ấy sống có tốt không?"

"Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị tài liệu, trên lý luận thì có thể."

Lý Lệ kêu hai cốc cà phê, thấp giọng nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi"

Suy nghĩ một lát, cô lắp bắp mở miệng: "Tôi nghe nói có thể biện hộ vô tội phải không?"

Lâm Thành sẽ không tùy tiện đáp ứng việc này "Chồng của cô bị viện kiểm sát đưa ra công tố, biện hộ vô tội thật sự rất khó, bất quá tôi sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ mang lại một kết quả khiến cho hai người hài lòng, mong cô hãy tin tưởng trình độ chuyên nghiệp của chúng tôi."

Lý Lệ nghe vậy, thất vọng cúi đầu, một lúc sau, nâng lên một gương mặt đẫm lệ "Luật sư Lâm, thật ngại quá, tôi đi vệ sinh một chút."

Lâm Thành tỏ vẻ cô cứ tự nhiên.

Lâm Thành lấy điện thoại ra muốn nhìn omega nhà mình một chút, hắn nhìn vào phòng khách, không có ai, lại click chuyển sang chỗ khác, Hạ Ngư không biết trong phòng ngủ cũng có camera, còn có thể nghe được cả tiếng, hắn không dám nói, sợ dọa tới Hạ Ngư.

Lâm Thành nhìn Hạ Ngư đưa lưng về phía camera, hắn nở nụ cười, lập tức có giọng một người đàn ông truyền tới "Anh thật sự thích hắn sao?"

Là tiếng của Phó Thời, tâm Lâm Thành chợt lạnh.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua âm thanh lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ nào của Hạ Ngư "Anh rất thích anh ấy, anh ấy tốt lắm."

"Tiểu Ngư, anh tỉnh táo một chút rồi nhìn cho kỹ đi, hắn thật sự không giống như anh nghĩ đâu."

Hạ Ngư quay sang, miệng còn ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt không tập trung: "Em cái gì cũng không biết, em tự lo cho mình đi, sau khi thi đấu xong thì quay về đi."

Phó Thời cười lạnh một tiếng "Anh đừng hối hận."

Hạ Ngư chán nản "Không cần em quan tâm."

Phó Thời đi ra ngoài, Lâm Thành tâm lạnh một nửa, tay hắn nắm chặt điện thoại nổi cả gân xanh, nhất thời ngay cả một chút khí lực cũng không có, hắn chỉ là một người thay thế thôi, khó trách.