Chương 31

Chiếc xe buýt chầm chậm rời đi.

Chỉ còn Tề Sơn đầy vẻ sợ hãi: “Đó... đó không phải xe tang sao…”

Trương Mậu vừa lên xe lập tức cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Trong xe cực kỳ tối, điều hòa để nhiệt độ cực thấp, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.

Mà rõ ràng đó là chuyến xe buýt cuối cùng nhưng lại có khá nhiều người.

Nhìn thấy hắn lên xe, các hành khách chậm rãi quay đầu lại nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

Trương Mậu không được thoải mái, nhưng cửa xe đã đóng lại, xe từ từ tiến về phía trước, hơn nữa nếu không bắt kịp chuyến tàu cuối cùng thì phải bắt taxi, Trương Mậu sao chịu tiêu tiền lãng phí như vậy.

Hắn chịu đựng khó chịu, chậm rãi đi đến hàng ghế cuối cùng, sau đó thở phào nhẹ nhõm rồi lấy điện thoại ra chơi.

Hắn xem mấy bài mình đăng mới phát hiện bài đăng trên trang chủ đã rớt xuống, hắn bỗng nhiên cảm thấy không vui, bấm vào mới phát hiện Thẩm Chi Quyện đã đăng bài thông báo một giờ trước, rằng mọi người không nên tranh cãi trong bài đăng, cậu đã giao vấn đề này cho luật sư của Cilicili xử lý, đồng thời còn tiết lộ một số thông tin về video mới.

Người hâm mộ cảm thấy hài lòng và bị thu hút bởi video mới, họ ngay lập tức quên mất những bài đăng của hắn.

Mặc dù vẫn có một số fan tiêu cực thích bài viết nhưng không có ai phản hồi, đúng là nực cười.

Trương Mậu lập tức tức giận.

Vừa rồi hắn còn tận hưởng cảm giác hưng phấn khi là người đứng sau kích động mọi người, nhưng chỉ trong một giờ, hắn đã không còn được chú ý nữa.

Hắn không thể chấp nhận được cảm giác lên voi xuống chó này nên lập tức múa bút hành văn tiếp tục đăng bài, dùng những lời lẽ khó nghe quá đáng hơn, còn việc Thẩm Tri Quyện nói trong bài đăng rằng sẽ giao việc này cho luật sư ở Cilicili xử lý, hắn không thèm quan tâm, trước đây hắn đã từng làm chuyện này rồi, kết quả luật sư chỉ gửi một cái thông báo mà thôi, không đau không ngứa.

Bây giờ hắn muốn lôi kéo lại sự chú ý của cư dân mạng.

Nhưng sau một giờ bình tĩnh lại, cư dân mạng đã thoát ra khỏi mớ cảm xúc cực đoan trước đó.

Hơn nữa, cãi nhau cũng không hấp dẫn bằng video mới, trong thời gian ngắn, quảng trường tràn ngập các bài viết bàn luận về video mới của Thẩm Tri Quyện.

Trương Mậu nhấn nút đăng một cách quyết liệt, nhưng lại thấy thông báo hiện lên trên màn hình - kết nối mạng không ổn định, bài đăng gửi không thành công.

Trương Mậu chửi nhỏ "Mạng l**", rồi chán nản liếc ra ngoài cửa sổ, hắn lập tức bị dọa sợ.

Bên ngoài cửa xe không phải khung cảnh đường phố mà hắn quen thuộc mà là một màn sương mù dày đặc, thậm chí còn có những âm thanh buồn bã rùng rợn vang lên.

Trương Mậu đột nhiên đứng dậy.

Lúc này hắn mới nhận ra rằng đã lên xe lâu như vậy, nhưng xe buýt vẫn chưa hề báo dừng tại các bến.

Động tác của hắn hấp dẫn sự chú ý của những hành khách trước mặt, bọn họ chậm rãi quay đầu lại nhìn, đôi mắt dường như phát ra ánh sáng đỏ nhạt trong bóng tối.

Trương Mậu hít một hơi thật sâu, mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng.

Hắn cố phớt lờ tất cả hét lên: "Dừng xe, tôi muốn xuống ..."

Tuy nhiên, không ai để ý đến hắn, chiếc xe vẫn tiếp tục lặng lẽ lái đi trong màn sương mù mịt.

Một ông lão ngồi trước mặt Trương Mậu ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Đừng la hét nữa, xe này chỉ có lên chứ không có xuống.”

Trương Mậu như ý thức được điều gì đó, run lẩy bẩy hỏi: "Tại... tại sao?"

"Cậu nghĩ xem tại sao?" Khóe môi khô khốc cứng đờ của ông lão mỉm cười, lộ ra gò má có vết hoen của tử thi: "Đây là xe ma."

Trương Mậu sợ hãi trợn tròn mắt, chân mềm nhũn.

-

Tề Sơn thở hổn hển chạy mãi cuối cùng cũng nhìn thấy một đồn cảnh sát, anh ta nước mắt lưng tròng, đôi chân đau nhức như có thêm sức lực chạy tới.

"Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án!!"

Tề Sơn được một cảnh sát đưa đến phòng tiếp dân, người này rót cho anh ta một cốc nước ấm.