Chương 32

Anh ta cầm nước nóng, nhịp tim dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn tái mặt khi nhớ đến chiếc xe tang đưa Trương Mậu về nhà.

Lúc đó anh ta nhìn thấy một chiếc xe từ xa tiến tới, tưởng là xe buýt đến, nhưng không ngờ đó là một chiếc xe tang làm bằng giấy, trên đó treo đầy lụa đen cùng cờ xí, ghế lái trống rỗng.

Anh ta lập tức nhận ra mình đã nhìn thấy thứ không nên nhìn nên giả vờ như không thấy gì, chỉ đợi xe rời đi.

Ai ngờ Trương Mậu như bỏ bùa, bất ngờ leo lên xe.

Anh ta không dám đi lên, chỉ có thể hét tên Trương Mậu để bảo hắn xuống, nhưng Trương Mậu lại phớt lờ anh ta.

Gần như ngay lập tức, chiếc xe lao vào màn đêm, biến mất không dấu vết.

Tề Sơn ngay lập tức gọi cảnh sát, nhưng điện thoại lại báo không có tín hiệu, anh ta chỉ có thể dựa vào trí nhớ chạy đến đồn cảnh sát gần nhất.

Anh ta là tuýp người suốt ngày ở nhà, không thường xuyên tập thể dục, chạy hết chặng đường mà anh ta tưởng mình sắp đi gặp ông bà, tới nơi vẫn thở hổn hển.

Nghe xong, viên cảnh sát không nói nên lời: “Đồng chí, nếu áp lực quá đồng chí có thể tìm bác sĩ tư vấn tâm lý. Đồng chí sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nếu báo cảnh sát sai sự thật.”

Tề Sơn lau mồ hôi trên trán, ngón tay vẫn run rẩy, nhưng giọng điệu chắc nịch nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi biết chuyện này rất kỳ quái, nếu là tôi tôi cũng không tin, nhưng đó là sự thật! Nếu các đồng chí không tin thì có thể lấy video giám sát tại bến xe buýt xem..."

Cảnh sát vẫn còn nghi ngờ nhưng rốt cuộc tính mạng con người càng quan trọng, họ khẩn trương liên hệ với phòng cảnh sát giao thông để lấy giám sát tại bến xe của công viên.

Trong video quả thực thấy Tề Sơn và một người đàn ông đứng cạnh nhau ở bến xe buýt, nhưng đúng lúc này, màn hình giám sát đột nhiên tối đen, phải khoảng ba bốn phút sau màn hình mới hoạt động trở lại. Lúc này chỉ có Tề Sơn đứng một mình, anh ta lo lắng cầm điện thoại di động, tựa hồ đang gọi điện, sau đó chạy như điên về một hướng.

Tề Sơn kích động nói: "Chiếc xe kia xuất hiện thì màn hình tối đen! Tôi sợ chết khϊếp. Lúc tôi phản ứng lại, Trương Mậu đã lên xe, sau đó chiếc xe biến mất..."

Vài cảnh sát nhìn nhau.

Mặc dù về lý trí họ vẫn không tin trên thế giới này có ma quỷ, nhưng tình hình hiện tại lại khớp với những gì Tề Sơn nói, và quả thực trong điện thoại anh ta có lưu trữ việc gọi 110.

Một cảnh sát gọi điện cho cấp trên để báo cáo, cảnh sát còn lại nói Tề Sơn về trước.

Tề Sơn làm sao dám về, lúc này anh ta chỉ cần nhắm mắt là lại nhìn thấy xe tang, đành phải ở lại đồn cảnh sát.

Anh ta vẫn hơi lo lắng cho Trương Mậu, dù sao người ta bước lên ngay trước trước mặt mình, nếu Trương Mậu xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định sẽ cảm thấy áy náy.

Nhưng anh ta cũng không thể làm gì được...

Không đúng.

Tề Sơn nhớ tới điều gì đó, vội mở điện thoại ra rồi bấm vào bộ sưu tập của tôi.

"Ba Câu Nói Để Mạnh Bà Giúp Tôi Làm Việc"

三句话,让孟婆为我再就业

"Khi Tôi Cùng Người Bạn Chịu Án Oai Cùng Đi Nhà Ma”

Xem hai đoạn video này xong, anh ta trầm ngâm suy nghĩ.

Tề Sơn cũng nghe nói đến tranh cãi gần đây về Điềm Điềm Thích Ăn Ngon, nhưng lúc đó anh ta chỉ cười nhạo coi đó là chuyện vớ vẩn.

Bây giờ nghĩ lại, nếu trên thế giới này có ma thật, thì có lẽ quán trà sữa của Mạnh Bà là thật, và trong nhà ma đó cũng là ma thật…

Có lẽ lúc trước anh ta tùy tiện nói câu "Dưới đó có người" lại chó ngáp phải ruồi, đoán đúng sự thật!

Tề Sơn sửng sốt sợ hãi.

Sau đó anh ta càng nghĩ càng thấy có khả năng, sau nhiều lần do dự, anh ta quyết tâm cắn răng gửi tin nhắn riêng cho "Bạch Vô Thường Phân Thường Giang Thành".

-

Thẩm Tri Quyện đang chơi game với đám bạn, sau khi thua liên tiếp ba ván, Thú Nhân Vĩnh Viễn Không Trọc Đầu đã ngừng chơi.