Chương 16

Thẩm Thanh Nhan gặp ác mộng.

Trong mơ, nàng thấy mình đã gả cho con trai quan Tư vụ, ngày nào cũng bị đối xử lạnh nhạt và chịu uất ức. Nàng ở nhà chồng, trải qua vô số lần lục đυ.c với thị thϊếp, tranh giành tình cảm, cuối cùng bị hãm hại bởi một tiểu thϊếp vốn được phu quân mình sủng ái, rồi phải kết thúc cuộc đời bằng một dải lụa trắng treo trên xà nhà.

Sau đó cảnh tượng trong mơ lại thay đổi, biến thành hang rắn âm u ẩm ướt. Vô số con rắn bò về phía nàng, trườn từ mắt cá chân lên người nàng, rồi hóa thành một đám yêu quái nửa người nửa rắn có con ngươi vàng khè, há miệng cắn xé rồi nuốt chửng nàng.

Lúc Thẩm Thanh Nhan giật mình tỉnh dậy, xiêm y trắng hơi mỏng trên người nàng đã bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.

Nhìn khung giường cũ kỹ phủ đầy nấm mốc, Thẩm Thanh Nhan mới sực nhớ rằng bản thân đã thoát khỏi sào huyệt yêu quái.

Nàng thầm nghĩ: Mình đang ở đâu vậy?

Thẩm Thanh Nhan chậm rãi ngồi dậy, ngơ ngác một lát.

Đại não từ từ thanh tỉnh, nàng nhớ đến vị đạo sĩ trẻ tuổi đã cứu mình, có lẽ hắn ta đã đưa mình đến đây.

Thẩm Thanh Nhan cúi đầu nhìn xiêm y trên người mình, đây không phải bộ y phục mà nàng mặc lúc trước. Hơn nữa, vết máu dính trên người nàng cũng không còn, chắc là có người đã tắm cho nàng.

Thẩm Thanh Nhan nhíu mày, trong lòng nổi lên nghi vấn: Ai giúp mình thay xiêm y?

Gian phòng này rất nhỏ, mà cũng rất cũ kỹ, nghe tiếng động ồn ào ngoài cửa thì có thể phán đoán đây là một quán trọ.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn nhỏ và một cái ghế dựa. Diện tích phòng nhỏ đến mức chỉ cần thêm một người nữa bước vào thì sẽ có cảm giác chật chội.

Trên bàn có một bộ xiêm y đã được xếp ngay ngắn, ngoài ra, Thẩm Thanh Nhan còn tìm được một đôi giày mới ở mép giường.

Giày hơi lớn, không vừa chân nàng.

Thẩm Thanh Nhan mặc quần áo vào, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Quán trọ không quá vắng vẻ, giờ đang là giữa trưa, dưới đại sảnh có mấy bàn khách đang ăn uống trò chuyện. Hình như có một bàn đang nói đến chuyện gì rất vui vẻ, bỗng nhiên cười rôm rả.

Thẩm Thanh Nhan bị tiếng cười ồn ào này làm cho nhức đầu, sắc mặt khó chịu đi xuống lầu.

Lúc nàng xuống đến nơi thì bà chủ quán trọ đang bưng một đĩa cật heo xào* ra cho bàn khách ồn ào đó. Bà chủ thấy Thẩm Thanh Nhan đi xuống thì ngẩn ra, sau đó mới sực tỉnh, vui vẻ nói với nàng: “Cô nương, ngươi tỉnh rồi à.”

(*) cật heo xàoCuộc Sống Hôn Nhân Của Ma Vương Và Ma Hậu - Chương 16Thẩm Thanh Nhan ngờ vực hỏi: “Bà… quen biết ta ư?”

Bà chủ đặt đĩa cật heo xào lên bàn, niềm nở nói với bàn khách kia: “Các vị cứ từ từ thưởng thức nhé, nếu không đủ thì ta bảo phòng bếp làm thêm.”

Sau đó bà ấy mới quay đầu nói với Thẩm Thanh Nhan: “Ôi chao, vị tình lang trẻ tuổi của ngươi đó, ngày nào cũng kêu ta vào phòng ngươi để xem ngươi tỉnh hay chưa, không quen cũng thành quen.”

“Tình lang?” Thẩm Thanh Nhan tỏ vẻ khó tin, tình lang ở đâu ra!

“Hả? Vậy hai ngươi không phải có quan hệ đó à?” Bà chủ cười gượng mấy tiếng, nhưng cũng không xấu hổ lắm: “Ngại quá, là do ta hiểu lầm.”

“Dù sao thì tình huống lúc đó là như vầy: có một cậu con trai cõng ngươi tới, dường như rất lo lắng cho ngươi. Hai ngày này ngươi vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, mà cậu ta thì lại rất kiêng kỵ chuyện trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, nên vẫn luôn dặn ta trông chừng ngươi.”

“Sáng nay cậu ta ra ngoài rồi, nhưng có nói đến trưa sẽ về, đồng thời còn dặn rằng nếu ngươi tỉnh rồi, ngươi ăn gì mua gì thì cứ ghi vào sổ để cậu ta trả.”

Nói xong, bà chủ lại hỏi: “Ngươi có đói không? Cũng giữa trưa rồi đấy, hay là để ta kêu phòng bếp làm chút đồ ăn thanh đạm cho ngươi?”

Thẩm Thanh Nhan bây giờ không một xu dính túi, cũng không muốn mắc nợ vị đạo sĩ kia, đành phải nói: “Ta không đói bụng.”

Vừa dứt lời, bụng nàng kêu rột rột.

Thẩm Thanh Nhan: “...”

“Được rồi, ta nói phòng bếp làm cháo trắng cho ngươi.” Bà chủ cười cong mắt: “Dù sao cũng có người trả tiền cho ngươi rồi, ngươi cứ ăn đi.”

Thẩm Thanh Nhan muốn níu tay ngăn cản bà chủ, nhưng bà chủ đi nhanh thoăn thoắt, bước vài bước đã đến cửa phòng bếp.

Bà chủ vén rèm che lên, nói với người bên trong: “Nấu một ít cháo trắng, đủ cho hai ba người ăn là được.”

Thẩm Thanh Nhan bước nhanh đuổi kịp bà chủ, giữ chặt ống tay áo bà ấy, kiên trì nói: “Ta…”

Nhưng chưa nói được mấy chữ, Thẩm Thanh Nhan đã bị bà chủ kéo đến cái bàn trống gần nhất, đè vai nàng khiến nàng ngồi xuống.

“Ăn đi ăn đi, ngươi hôn mê hai ba ngày rồi, sao có thể không ăn gì được?”

Không phải Thẩm Thanh Nhan không muốn ăn cơm, mà là bây giờ toàn thân nàng từ trên xuống dưới không có bất cứ thứ đồ gì đáng giá, mà vị đạo sĩ trẻ tuổi kia lại không ở đây, lỡ như hắn ta chạy mất thì sao? Vậy nàng lấy gì mà trả cho chi phí ở đây?

Thật ra Lý Cảnh Chi không tồi tệ như Thẩm Thanh Nhan nghĩ. Đến cuối buổi trưa, trong bếp có tiếng người hô to: “--Cháo nấu xong rồi!”, cùng lúc đó, Lý Cảnh Chi cũng mang theo Trảm Tuyết kiếm bước vào quán trọ.

Lý Cảnh Chi thấy Thẩm Thanh Nhan ngồi ở đại sảnh, phản ứng đầu tiên là sửng sốt.

Bà chủ bưng một chén cháo trắng từ trong bếp ra, thoáng thấy có người vào quán thì ngẩng đầu tiếp đón.

Nhưng hóa ra người bước vào là Lý Cảnh Chi, bà chủ vội bước tới đặt chén cháo lên trước mặt Thẩm Thanh Nhan, còn huých nhẹ vào người nàng, rồi chỉ ra cửa, nói: “Cô nương, người đưa ngươi tới đã quay lại rồi kìa.”

Bà chủ vừa dứt lời, cái ghế trước mặt Thẩm Thanh Nhan đã bị kéo ra, Lý Cảnh Chi ngồi lên ghế, gỡ thanh Trảm Tuyết kiếm sau lưng hắn ta ra, đặt lên mặt bàn.

Xuất phát từ sự lễ phép, Lý Cảnh Chi hỏi một câu: “Ngươi tỉnh rồi à?”

Thẩm Thanh Nhan: “Ừm.”

“Làm phiền bưng lên một đĩa thịt bò sốt và rau củ xào, và một món chính*.” Lý Cảnh Chi nói với bà chủ quán trọ.

(*) những loại thực phẩm chính theo truyền thống trên bàn ăn, như ngũ cốc (gồm gạo, lúa mì và ngô), đậu, củ, ở đây ý nói cơm hoặc mì

“Có muốn ăn cháo không? Trong bếp mới nấu cháo trắng, còn nóng hổi.”

Lý Cảnh Chi nhìn thoáng qua chén cháo trước mặt Thẩm Thanh Nhan, nói: “Cũng được, vậy bưng lên thêm hai chén cháo đi.”

Sau khi bà chủ rời đi, Lý Cảnh Chi nhìn Thẩm Thanh Nhan, do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Ờm… Cô nương à, có phải ngươi họ Thạch không?”

“Ta họ Thẩm.” Thẩm Thanh Nhan bưng chén lên, ăn một muỗng cháo.

“À à, xin lỗi ta nhầm.” Vì không nhớ được họ của Thẩm Thanh Nhan nên Lý Cảnh Chi rất xấu hổ: “Thẩm cô nương.”

Lý Cảnh Chi của bây giờ không giống với trong tương lai. Sau này, dù đang vui hay giận thì sắc mặt hắn ta vẫn sẽ luôn trầm tĩnh, cứ như một bức tượng được đúc từ băng, khiến người ta nhìn từ xa đã thấy ớn lạnh.

Bây giờ, hắn ta cũng chỉ lớn hơn Thẩm Thanh Nhan hai tuổi, còn ở độ tuổi thiếu niên, không quá giỏi về việc che giấu hoặc đè nén cảm xúc trong lòng.

Khi gặp chuyện xấu hổ thế này, hắn ta sẽ không che giấu được sự lúng túng trên mặt.

Chẳng mấy chốc, bà chủ đã bưng một đĩa thịt bò sốt đến. Món này vốn đã được làm sẵn, chỉ cần cắt nhỏ rồi bày lên đĩa là được.

Lý Cảnh Chi thấy bà chủ đặt đĩa thịt bò sốt trước mặt mình, lập tức duỗi tay đẩy nó về phía Thẩm Thanh Nhan.

“Ừm… Thẩm cô nương à, sắp tới ngươi có dự định gì không?” Lý Cảnh Chi hỏi.

“Không có.” Thẩm Thanh Nhan buông chén xuống, hỏi ngược lại: “Sắp tới ngươi sẽ đi đâu?”

Không phải Thẩm Thanh Nhan muốn ăn vạ Lý Cảnh Chi, mà là sau khi trải qua sự kiện lần này, nàng mới phát hiện hóa ra thế giới này thật sự có yêu quái.

Nàng vẫn muốn đi Huyền Châu, nếu Lý Cảnh Chi cũng định đi về phía nam, vậy thì nàng muốn kết bạn đi cùng hắn ta.

Nếu vậy, bên cạnh nàng sẽ có một người đồng hành với thực lực đủ mạnh để nàng không còn sợ bị yêu quái bắt đi nữa.

“Ặc… Ta không có đích đến cụ thể, nhưng mà… đại khái là sẽ đi về phía nam.” Lý Cảnh Chi ngẫm nghĩ một lát rồi nói.

“Ta cũng muốn đi về phía nam.” Thẩm Thanh Nhan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Lý Cảnh Chi, nói: “Ta có thể đi cùng ngươi không?”

“Thật ra là vì ta cảm thấy đi cùng ngươi sẽ tương đối an toàn, chứ không có ý đồ gì khác, ta cũng muốn đi về phía nam.” Thẩm Thanh Nhan sợ Lý Cảnh Chi hiểu lầm, ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Ta sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi, ta rất ít nói, ta biết nấu cơm, còn biết thêu thùa… Ta cũng có thể chăm sóc ngươi.”

“Thẩm cô nương, ta là đệ tử của núi Vạn Kiếm.” Lý Cảnh Chi nói: “Chuyến này ta xuống núi là để chém yêu trừ ma.”

“Ngươi ở gần ta thì sẽ rất nguy hiểm, ta có lẽ sẽ chuyên môn nhằm vào những nơi nguy hiểm để đi.”

Lý Cảnh Chi nhìn Thẩm Thanh Nhan, nói: “Ngươi ở bên cạnh ta, ngược lại càng dễ bị thương hơn.”

“Ta biết ngươi là đạo sĩ tiêu diệt yêu quái, nên ta mới muốn đồng hành với ngươi.” Thẩm Thanh Nhan không muốn vụt mất người “hộ vệ” cực kỳ lợi hại này: “Ta sẽ thật vâng lời, ngươi nói ta đứng im thì ta đứng im, ngươi kêu ta chạy thì ta chạy.”

“Bị thương cũng không sao, nếu ta đi một mình thì vẫn sẽ bị thương thôi.”

“Dù có chết, ta cũng sẽ không oán trách ngươi.” Thẩm Thanh Nhan nói: “Ta là một nữ tử nhỏ tuổi, một mình bôn ba bên ngoài, nếu gặp phải chuyện gì thì thà chết còn hơn.”

Khuôn mặt khiến người ta thương tiếc của Thẩm Thanh Nhan lộ ra một chút biểu cảm cầu xin, nàng hạ giọng, cẩn thận nói: “Có được không?”

Lý Cảnh Chi cau mày.

Hắn ta muốn từ chối, vì hắn ta không phải kiểu người sẽ tùy tiện rước một gánh nặng theo bên mình.

Nhưng thiếu nữ này có bề ngoài quá yếu ớt, biểu cảm cũng rất đáng thương.

Thế nên hắn ta đồng ý.

Nghe Lý Cảnh Chi nói một tiếng “Được”, Thẩm Thanh Nhan thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn ngươi.” Thẩm Thanh Nhan nở nụ cười: “Ta sẽ không bám riết theo ngươi, sau khi tới Huyền Châu, ta sẽ tự rời đi.”

“Ừ.” Lý Cảnh Chi mím môi, gật gật đầu.

Dường như hắn ta có thể hiểu nguyên nhân Thẩm Thanh Nhan muốn đi cùng hắn ta.

Một nữ tử xinh đẹp yếu ớt như Thẩm Thanh Nhan, sau khi chứng kiến cảnh tượng thảm thiết như vậy, chắc chắn là sẽ sợ hãi.

Có lẽ, việc đi theo hắn ta sẽ khiến nàng có cảm giác an toàn.

Mỗi một đệ tử của núi Vạn Kiếm đều đã thề sẽ chém yêu trừ ma, bảo vệ dân lành, bênh vực chính nghĩa, bảo hộ kẻ nhỏ yếu.

Mà Thẩm Thanh Nhan cũng là một “dân lành” nhỏ bé trong thế gian mênh mông rộng lớn này, Lý Cảnh Chi cảm thấy việc bảo vệ nàng là một chuyện đương nhiên, giống như bảo vệ bất kỳ người nào khác.

Nhưng cả Lý Cảnh Chi và Thẩm Thanh Nhan đều không thể ngờ, trên đoạn đường tiếp theo, hai người sẽ nảy sinh tình cảm với đối phương.

Tình cảm của thời niên thiếu mãnh liệt và dễ bén lửa, giống như đám cháy rừng vào mùa hè, một khi đã bén lửa thì sẽ thiêu rụi tất cả, không gì cản được.

Dù không có hồi kết, nó vẫn sẽ để lại một mảnh đất cháy xém mãi mãi không thể xóa đi dấu vết.