Chương 21.2

“Cà tím!” Nguyễn Khanh lớn tiếng nói, “Hình như ngày hôm qua mua cà tím, tối nay ăn cà tím đi!”

Tốt lắm,vậy là xong.

Hai người nghiêm túc trao đổi ý kiến xem bữa tối nên ăn gì, sau đó Nguyễn Khanh thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

“Đúng rồi.” Nguyễn Khanh thò tay mò mẫm tìm một chùm chìa khóa, “Anh cầm cái này đi.”

Cặp chìa khóa này thực ra là của Triệu Hạo, hôm trước Nguyễn Khanh đuổi cậu ta đi quên lấy lại chiều khóa, hôm qua cậu ta dùng chìa khóa mở cửa, kết quả là bị Niệm Thất “tịch thu”.

Mặc dù Nguyễn Khanh cảm thấy tốt nhất là Niệm Thất không nên tùy tiện lộ diện trước khi anh ta có danh tính, nhưng cô không có ý định nhốt Niệm Thất trong nhà cả đời. Mọi người đều phải hít thở không khí. Cô chỉ nhắc nhở anh ta: "Muốn xuống lầu nhìn một chút, thì anh nên đeo khẩu trang."

Thực ra cũng chẳng có lý do gì, cô chỉ là theo bản năng cảm thấy trước khi giải quyết vấn đề thân phận anh ta nên che giấu một chút. Dù sao anh ta cũng là người xuyên không, “chèo thuyền vạn năm phải cẩn thận” Đây chính xác là những gì Niệm Thất muốn. anh ta gật đầu: "Yên tâm đi, tôi ở nhà xem video học tập."

Giao tiếp thực sự tốt. Nguyễn Khanh rất cảm động, cô chỉ thích một người có thể nói chuyện tốt như vậy. Nghe mọi người khuyên bảo và ăn uống đầu đủ. Nguyễn Khanh ăn sáng một cách thoải mái, không phải lo lắng công việc nhà rườm rà như rửa bát và lau sàn, cô ăn mặc chuyên nghiệp và đẹp đẽ, tâm trạng vui vẻ đi làm. Cô đương nhiên không biết sau khi cô đi, người đàn ông cổ đại từng hứa với cô sẽ “ở nhà học hỏi” lại không giữ lời hứa.

Trong đầu Niệm Thất âm thầm đếm thời gian, tính toán Nguyễn Khanh hẳn là đi thang máy xuống ga ra lái xe đi, lập tức đứng dậy mở hộp đựng đồ bên cạnh sô pha. Hôm qua anh ta đã thấy rất nhiều người ở trung tâm thương mại và cũng đã thấy tất cả những gì họ mặc. Anh ta lục lọi trong hộp đựng đồ, áo ngắn tay phối cùng quần short, căn bản sẽ không có chuyện gì. Sau khi thay quần áo, đi đôi giày và tất mới mua ngày hôm qua, anh ta cầm lấy chìa khóa, dừng một chút rồi đút điện thoại vào túi quần. Anh ta nhìn số nhà và ghi nhớ trong lòng, Niệm Thất đóng cửa đi ra ngoài.

Nguyễn Khanh nóng lòng muốn anh ta học kiến thức khoa học có từ ngàn năm sau, nhưng Niệm Thất cảm thấy điều đó không quan trọng. Bây giờ, tìm hiểu môi trường xung quanh là điều đầu tiên trong thói quen của anh ta.

Vẫn còn sớm, thậm chí chưa phải là giờ cao điểm. Nguyễn Khanh rời nhà sớm bởi vì công trường cô đến là một khu biệt thự ở ngoại thành, khoảng cách lại xa. Lúc này bồ đội đi làm vẫn chưa xuất động, trong thang máy có hai người lớn và ba trẻ em, tất cả đều đang đi học. Bọn trẻ vẫn còn ngái ngủ, ngáp dài khi thang máy mở ở tầng 16. Một đứa trẻ ngước mắt lên, thấy người đàn ông cao lớn bên ngoài thang máy cũng ngước mắt lên. Chiếc khẩu trang màu đen rất ngầu, anh ta có mái tóc dài buộc đuôi ngựa. Khi đôi mắt đó vừa nhấc mi lên, tình cờ đối diện ánh mắt của đứa trẻ. Đen kịt và sâu thẳm. Không biết tại sao, đứa trẻ cảm thấy vai mình căng thẳng. Khi Niệm Thất bước vào, anh ta vô thức lùi lại một bước và dán mắt lên người mẹ đứa trẻ. Người mẹ cũng nhìn anh ta một cách kỳ lạ. Niệm Thất thoáng nhìn nút, chỉ có B2 được bật sáng. Anh ta biết B1 là tầng hầm và B2 là nhà để xe dưới tầng hầm. Muốn đi xuống đất hoặc vào sân của khu chung cư, phải bấm phím 1. Niệm Thất nhấn 1, đút tay vào túi quần, đứng ở phía trước quay lưng về phía người khác, nhưng lặng lẽ quan sát những người khác từ cửa gương. Nghìn năm sau con người cũng chẳng khác gì con người ngày xưa, có thể buồn ngủ, mệt mỏi, hoặc sảng khoái sau khi nghỉ ngơi, sẵn sàng đối mặt với một ngày bận rộn. Tất cả giống như pháo hoa sống động. Đây là thực sự là tương lai sau này, Niệm Thất nghĩ, anh ta sẽ sống bây giờ và sau này trong thế giới hiện thực này và cả tương lai.

Thang máy mở cửa ở tầng một, chỉ có Niệm Thất đi ra. Niệm Thất nhìn quanh và thấy một cánh cửa kính. Loại kính phẳng trong suốt này có khắp mọi nơi ở đây, và ánh sáng rất tuyệt vời. Anh ta đưa tay định đẩy cửa nhưng không được. Cửa đã bị khóa, nhưng không có cửa nào khác để đi ra ngoài. Niệm Thất khẽ cau mày. Đúng lúc này, một chiếc thang máy khác lại mở ra. Niệm Thất bước ra khỏi cửa, người đàn ông nhìn anh ta một cách kỳ lạ, sau đó đưa tay ra ấn vào cửa. Có tiếng "cạch" từ khung cửa, người đàn ông đẩy cửa bước ra ngoài. Niệm Thất nhìn một chút, hóa ra bên cạnh cửa có một thứ mà anh tưởng là công tắc đèn, lại là công tắc mở khóa cửa. Cánh cửa kính tự đóng lại kêu lách cách. Niệm Thất nhấn công tắc, lại có một tiếng "cạch" vang lên, anh ta đẩy cửa bước ra ngoài.

Lần đầu tiên Niệm Thất đến tầng một, thì ra tầng một có một cái sảnh, giống như để hướng dẫn khách, có một người mặc đồng phục ngồi ở bàn làm việc. Giống bộ đồng phục nhìn thấy trong trung tâm mua sắm ngày hôm qua những người mặc loại quần áo này có trách nhiệm duy trì an ninh trật tự của địa điểm. Đây là những gì Nguyễn Khanh đã giải thích với anh ta vào ngày hôm qua, theo cách hiểu của Niệm Thất, đó là quản gia. Ở thời đại của anh ta, không cần quan to quyền quý, những gia đình giàu có bình thường đều có những quản gia như vậy.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông nhìn rất trẻ bước ra. Thực ra, anh ta đang đeo khẩu trang không thể nhìn thấy mặt. Lý do là anh ta buộc tóc đuôi ngựa nên dễ nhìn thấy. Các nhân viên bảo vệ đã làm nhiệm vụ trong tòa nhà này gần nửa năm trong ấn tượng không có người đàn ông nào để tóc dài trong tòa nhà này.

Nhân viên bảo vệ muốn mở miệng hỏi một câu. Niệm Thất nhìn qua biết bảo vệ muốn mở miệng. Anh ta biết bây giờ không còn lễ nghi chắp tay thành quyền chào hỏi như ngày xưa nữa, liền cho hai tay vào túi, bước đi thong thả còn hất cằm với bảo vệ. Bảo vệ khẽ mở miệng, còn chưa kịp nói câu nào, liền theo bản năng thay đổi thành nụ cười, gật đầu đáp lễ. Bảo vệ chờ người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa bước ra khỏi cửa, không nhịn được sờ sờ gáy mình.

Thần thái tự tin như vậy chắc là chủ tòa nhà.