Chương 21.1

Mơ ước của hầu hết những người đàn ông bình thường là gì? Đương nhiên, đó là lấy được một người vợ có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, không chỉ biết quán xuyến nhà cửa, lại còn phải xinh đẹp như hoa. Niệm Thất bây giờ có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ phòng khách đến phòng bếp, có một vẻ đẹp như bông hoa ngay trước mắt.

Không biết có cần biết quán xuyến nhà cửa hay không, nhưng Nguyễn Khanh chưa bao giờ nghĩ tiết kiệm là một đức tính tốt nên được ca ngợi. Thực tế, cô cho rằng điều kiện kinh tế không đủ thì mới cần tiết kiệm, nếu có tiền thì phải để cuộc sống tốt hơn, sung túc hơn. Ngày tốt hay không đều được tính bằng tiền. Nói tóm lại, Nguyễn Khanh hiện đang nhìn trộm Niệm Thất, và sâu sắc cảm thấy bất cứ ai cưới được Niệm Thất sẽ rất có phúc.

Một khi giới tính đã thay đổi, đặc biệt hiểu những người đàn ông đó, tại sao suốt ngày phàn nàn tiền sính lễ cao khi cưới vợ? Cô nói cho anh ta biết “ không kết hôn cũng không chết”, anh ta không lên tiếng.

Vì “cưới vợ” có thể mang lại bao nhiêu trải nghiệm thoải mái, thú vị. Không có ai ngu ngốc, nếu một người đàn ông khóc lóc nói sính lễ cô dâu đắt đỏ mà anh ta vẫn phải vay mượn trả từng đồng, chứng tỏ anh ta nhất định sẽ không lỗ khi cưới cô vợ này.

Bây giờ Nguyễn Khanh đã thay đổi trải nghiệm "chị gái" thành trải nghiệm cảm giác thoải mái với một người đàn ông thật sự, họ không còn khoảng cách nào.

“Hôm nay cô có định làm gì không?” Niệm Thất hỏi cô.

"Làm việc?" Nguyễn Nguyễn Khanh đáp: "Ồ, ý anh là đi làm à? Buổi sáng tôi phải đến công trường, buổi chiều hẹn cửa hàng 4S gửi xe đi sửa."

Niệm Thất dừng một chút, hỏi: "Có phải là sửa nóc xe?"

Nguyễn Nguyễn Khanh cười nói: "Đúng, là do anh làm." Nóc xe của Nguyễn Khanh đã bị nóp nát vì Niệm Thất rơi từ trên trời xuống , hôm qua cả hai đã đi đến trung tâm mua sắm rồi giờ còn sửa nóc xe.

Niệm Thất hỏi: "Có tốn nhiều tiền không?"

Nhìn kìa anh ta biết tiết kiệm và quán xuyến nhà cửa

Nguyễn Khanh an ủi anh ta: "Tiền không cần lo lắng."

Sau khi thu dọn bát đĩa, Nguyễn Khanh giả vờ muốn rửa chén. Quả nhiên, Niệm Thất "đức hạnh" nói: "Cô còn có việc phải làm, để tôi làm."

Rất tốt!

Trước đây, Nguyễn Khanh bất ngờ có hứng thú nấu cơm, đá Triệu Hạo rửa bát, cậu ta còn lầm bầm lầu bầu. Qủa nhiên đồ cũ nên ném đi.

Kỳ thực, Niệm Thất không ngại bị làm phiền. Lúc anh ta nghĩ ngơi có thể sống một cuộc sống rất xa hoa, nhưng khi anh ta thực hiện nhiệm vụ, anh ta đã từng trải qua nhiều điều kiện. Hơn nữa, điều kiện hiện tại thật tiện lợi, vặn vòi là có nước, dùng nước tẩy rửa là sạch vết dầu mỡ trên bát đĩa. Đôi bàn tay của anh ta khéo léo đến nỗi chỉ cần vài giây là rửa xong một cái bát. Ngoài ra còn có giẻ lau dùng một lần, có thể vứt đi sau khi lau bàn ăn và bếp, không cần phải giặt giẻ lau. Đã đỡ tốn sức hơn nhiều.

Sau khi Niệm Kỳ lau khô tay đi ra, Nguyễn Khanh ngồi ở trên sô pha, máy tính đặt ở trên bàn trà.

“Lại đây.” Cô vẫy tay với anh, “Tôi dạy anh sử dụng máy tính.” Cô dạy anh cách nhận dạng bàn phím, nhấn mạnh cách sử dụng các phím chức năng Capslk, shift và ctrl cũng như cách chuyển đổi phương thức nhập chữ. Cuối cùng, cô mở một thư mục trên màn hình nói với anh ta: "Tôi đã tải xuống những thứ này tối qua sau khi tìm kiếm chúng cả đêm, anh có thể đọc từng cái một." Tất cả đều là video khoa học phổ biến, có nhiều phim tài liệu lịch sử. Nếu anh ta xem tất cả các video khoa học phổ biến, sẽ có thể hiểu được một số nút chính trong lịch sử phát triển khoa học hiện đại. Xem xong phim tài liệu, về cơ bản có thể hiểu được năm ngàn thăng trầm. "Tôi cũng đã đặt mua một bộ sách giáo khoa vật lý, hóa học và sinh học cấp hai và cấp ba trên mạng." Nguyễn Khanh nói, "Anh bổ sung kiến thức của những môn học này, sẽ không khác gì người hiện đại."

Đến lúc đó, Nguyễn Khanh sẽ không còn hứng thú với anh ta sao? Trải qua ngày đêm thân thiết với Nguyễn Khanh, Niệm Thất đã hiểu, Nguyễn Khanh nhiệt tình đối với mình xuất phát từ một loại tò mò. Đối xử với anh ta như điều hiếm hoi. Nếu anh ta không còn đặc biệt nữa thì sao?

Niệm Thất mỉm cười: "Được."

Nguyễn Khanh lại hỏi anh ta: "Buổi trưa tôi không có ở nhà, gọi cơm trưa ship đến cho anh được không?"

“Không cần.” Niệm Thất nói, “Tôi tự nấu được.”Anh ta nhìn cô: "Cô có về ăn tối không?"

Nguyễn Khánh đáp: "Chiều tôi về."

Niệm Thất hỏi: "Tối nay muốn ăn gì? tôi làm."

“Hả?” Nguyễn Khanh kinh ngạc, “Còn có thể gọi món sao?”

Người cổ đại tiến hóa quá nhanh!

Đôi mắt cô đen láy tròn xoe, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, hàm răng trắng đều tăm tắp. Hình ảnh tuyệt đẹp nhìn thấy đêm qua hiện lên trong đầu anh ta một cách không kiểm soát. Niệm Thất lập tức cố hết sức nhớ lại mấy lần suýt chết, những vết thương mưng mủ trên người khó chịu ra sao khi trốn tránh sự truy đuổi.

Anh ta ngồi thẳng người, nghiêm túc nói. “Giới hạn là những thứ mua ngày hôm qua.”

"Hôm qua mình mua cái gì... Để tôi nghĩ xem..." Nguyễn Khanh vừa vén tóc vừa suy nghĩ, liếc mắt nhìn thì thấy Niệm Thất không nhìn mình mà nhìn TV trước mặt. Cổ anh ta thon dài và yết hầu quyến rũ đang lăn. Có thể là vừa nuốt nước bọt.

Nguyễn Khanh: "..."

Một người đàn ông cổ đại sao có thể gợi cảm như vậy chứ?

Trực tiếp nhìn thấy hành động khıêυ khí©h như vậy, ai có thể cưỡng lại được!