Chương 22.1

Cả khu tổng cộng có tám tòa nhà, có tường sân bao quanh, xung quanh mỗi tòa đều có một cửa. Có khu vực đậu xe dưới lòng đất, nhưng không được phép để ô tô trong sân, chỉ có vườn hoa và người. Nhiều người đang dắt chó đi dạo. Chó ở đây lông cũng bóng mượt, sạch sẽ và được ăn uống đầy đủ. Những người mặc áo ngắn tay màu vàng hoặc xanh lam đội mũ bảo hiểm mang nhiều túi nhỏ chạy vội vã.

Niệm Thất quan sát một lúc nhận ra họ là những người giao hàng. Những chiếc túi trên tay họ là đồ chứa thức ăn ship đi. Nhiều người đã bắt đầu đặt hàng mang đi từ sáng sớm. Có thể nói là cuộc sống này rất thuận tiện, cũng có thể nói là cuộc sống phong phú. Hầu hết trong khu chung cư mọi người dắt theo trẻ em. Trẻ nhỏ hơn đều có cha mẹ đi cùng, trong khi thanh thiếu niên, thiếu nữ lớn hơn thì đi một mình. Niệm Thất nghe thấy hai thiếu niên mặc quần áo giống nhau đi bộ trò chuyện "Tiết học đầu tiên của cậu là gì?".

Thì ra là đi học. Trong sân chung cư có giàn nho, vọng lâu, một khu vực có xích đu và đồ vật lạ mắt hình như chỗ vui chơi của trẻ em, khắp sân có nhiều hoa lá được chăm chút kỹ lưỡng. Niệm Thất nhìn ra điều đó có nghĩa là tất cả cư dân của tám tòa nhà trong toàn khu chung cư đều dùng chung một khu vườn này.

Thật mới lạ, trước đây Niệm Thất chưa từng thấy điều này thời anh ta ở mỗi hộ gia đình đều có một sân riêng. Nhưng nơi này lại sạch sẽ, ngăn nắp, có tổ chức và dường như hoàn toàn an toàn. Môi trường sống khá tốt. Niệm Thất đi dạo quanh sân lớn, ít nhất cũng tìm ra một nơi tươi sáng. Anh ta cúi đầu xem xét khoảng cách và phương hướng mình đi qua trong chỗ để xe, ước tính toàn bộ nhà để xe ngầm đều được kết nối với cái sân này.Thật là một dự án lớn.

Nhìn lên tòa nhà cao 30 tầng, nếu con người đã có thể lên mặt trăng, thì nhà cao tầng và tầng hầm dường như trở nên phổ biến. Ngoài nhân viên bảo vệ, còn có những người mặc đồng phục khác đang quét sân, một số người mặc áo khoác trắng và quần đen có cổ giống nhau, có vẻ như đang làm việc trong tiểu khu. Có ba loại đồng phục cho những người làm việc trong khu chung cư. Niệm Thất đi dạo trong sân xong, thong thả đi về phía cổng đông của khu chung cư.

Anh ta đi chậm, nên luôn có người vội vã vượt qua anh ta. Có người mở cửa chính vào xe, có người thì đi ra từ cửa phụ của xe. Anh ta còn thấy nhân viên mang thức ăn đi giao đồ ăn luôn dừng lại trước cánh cửa phụ đóng kín, nhìn xung quanh. Nếu có người đi qua lúc này, họ sẽ tránh đường, người đó sẽ lấy ra một thứ gì đó và ra hiệu trên cột cửa, cửa sẽ mở ra. Người giao hàng nhân cơ hội đi ra ngoài. Niệm Thất thấy rõ thứ mà người đó lấy ra là một chiếc chìa khóa, thứ đang ra hiệu trên cột cửa là một vật tròn nhỏ màu xanh treo trên móc khóa. Niệm Thất bước tới cửa, tình cờ có một người giao hàng mặc áo vàng đang nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy Niệm Thất liền tỏ vẻ chờ đợi. Niệm Thất lấy chiếc chìa khóa của Triệu Hạo từ trong túi quần ra, chà thứ màu xanh lam vào chiếc hộp hình vuông trên cột tường, quả nhiên, cánh cửa mở ra. Người giao hàng nói "cảm ơn" rồi vội vã ra ngoài. Niệm Thất ở sau lưng đáp: "Không có gì", rồi Niệm Thất cũng đi theo.

Trước đây Niệm Thất từng nhìn thấy nhiều thứ bên ngoài khu chung cư, nhưng chỉ là ngồi trong xe của Nguyễn Khanh rồi nhìn ra ngoài. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó thực sự. Kỳ thực, đường đi ra từ cửa đông khu chung cư không phải là đường lớn, cuối đường lại có một đường khác. Con đường rộng hơn nhiều, có rất nhiều cửa hàng dọc đường. Niệm Thất, dạo một vòng xem sao. Những quán mở cửa từ sáng sớm đều là quán ăn, thực khách nườm nượp ra vào ăn uống. Nhiều cửa hàng chưa mở và một số cửa có thể được nhìn thấy buôn bán gì, chẳng hạn như cửa hàng chăm sóc móng chân, làm đẹp và cửa hàng tiện lợi. Không biết vẽ móng tay để làm gì, chẳng lẽ là bán áo giáp? Buôn bán và tàng trữ áo giáp tư nhân là phạm tội mưu phản nghiêm trọng.

Niệm Thất đã quan sát tất cả các con đường, dành hơn nửa giờ để mò mẫm xung quanh khu phố nơi Nguyễn Khanh sống. Đã có hiểu biết chung về địa hình, đường xá và các tòa nhà xung quanh. Anh ta quay về chung cư. Bảo vệ ngồi rung chân ở cổng. Niệm Thất đi tới: "Chào buổi sáng." Khi anh ta đi ra, đã nghe thấy một người dân chào bảo vệ như vậy. Quả nhiên, bảo vệ cười nói: "Chào buổi sáng!" Niệm Thất cũng cười, tiến lại gần: "Hôm nay khá nóng."

“Đúng vậy.” Bảo vệ nói: “Sáng sớm tôi phải trốn trong bóng râm, đến trưa càng nóng hơn, chỉ có thể vào trong bật điều hòa, còn ở ngoài thì chịu không nổi. "

Gần xong, Niệm Thất đi vào chủ đề chính: "Hỏi thăm một chuyện." Bảo vệ gật đầu: "Anh cứ nói."

“Các anh làm việc này” Niệm Thất làm một cử chỉ, “Anh có thể kiếm được bao nhiêu một tháng?”

“Chúng tôi sao?” Bảo vệ bóp chặt vành mũ, “Đội trưởng chúng tôi thì ba vạn hai, tôi không đến ba vạn.”

Ba nghìn, với tốc độ tiêu tiền của Nguyễn Khanh, thì ba đến năm ngày cũng không đủ, Niệm Thất thầm nghĩ. Anh ta khen: “Không ít, không ít”.

“Hừ.” Bảo vệ nói: “Tôi không có học thức cũng không có văn hóa, có thể làm gì, không thể so với anh.”

Một người giao hàng vội vàng chạy tới, đăng ký ở cửa sổ, bảo vệ mở cửa cho anh ta vào. Niệm Thất tiếp tục nói chuyện: "Các anh còn tuyển người không?"

Bảo vệ nói: “Tuyển thì còn tuyển, nhưng lương thấp quá khó giữ người, nên tuyển làm lâu dài”.

Niệm Thất hỏi: "Có yêu cầu gì không, nên liên hệ với ai?"

"Anh có người thân muốn làm à?" Bảo vệ trở nên nhiệt tình, "Không có yêu cầu gì, bây giờ những người trẻ tuổi sẽ chạy shipper, yêu cầu đối với bảo vệ có thể được nới lỏng, dưới 60 tuổi đều được. Hơn 60 tuổi, cạo râu cũng được. Nhưng tiền lương sẽ thấp hơn. Công ty bất động sản có thâm lắm!"

"Đến bộ phận quản lý, ở tầng hầm của tòa nhà thứ 2, mang chứng minh thư đến tìm quản lý tài sản hoặc đội trưởng bảo vệ để phỏng vấn. Bình thường, không có vấn đề gì nhiều cả."

"Nói chuyện xong xuôi, thì đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nộp báo cáo thì sẽ bắt đầu làm việc."

“Đơn giản!"