Chương 17.2

Cô lắc lắc điện thoại di động: "Lúc đó, tất cả những việc như ký văn bản, đối chiếu tài khoản, ship hàng và thanh toán đều là dùng điện tử. Chỉ cần anh có điện thoại di động, tất cả những việc này có thể được thực hiện trong một vài giây. Anh không cần bất kỳ khoản tiền mặt nào.” "Giống như tôi vừa quẹt điện thoại của mình vào thứ hình vuông ở quầy, và tôi có thể gọi món ăn mang về nhà và thanh toán khi gọi món." Vấn đề này trừu tượng hơn những vấn đề khác, cô sợ Niệm Thất không hiểu được.

Niệm Kỳ nói: "Giống như người có thể bay đến cung Quảng Hàn, xe có thể chạy mà không cần ngựa, tôi mặc kệ bọn họ làm như thế nào, tóm lại thợ thủ công đều có biện pháp, đúng không?"

“Ừ, ừ, ừ.” Nguyễn Khanh lại một lần nữa tán thưởng suy nghĩ của Niệm Thất, “Nếu cứ giữ lối suy nghĩ này, thì không có gì là không thể tiếp nhận được.”

“Cho nên trước hết phải có tiền.” Niệm Thất suy nghĩ một chút, “Thứ hai, nhất định phải có ‘tài khoản’ trong ngân hàng?”

Được rồi, anh ta sẽ ngay lập tức nghĩ về điều này.

Nguyễn Khanh nhắc nhở anh ta: "Còn có một điều kiện."

Niệm Thất không cần cô nói cũng đoán được: "Danh tính."

“Cho nên tôi nói cho anh biết, anh không có danh tính thì không làm gì được.” Nguyễn Khanh nói, “Mặc dù không có danh tính cũng không sao, nhưng các phương diện sẽ rất phiền phức, anh sẽ bị xa cách với xã hội ."

Niệm Thất gật đầu, lần đầu tiên nhận ra rằng "Danh tính" ở đây rất quan trọng. Nguyễn Khanh lại đưa Niệm Thất đến khu đồ lót, đưa anh ta cho nhân viên bán hàng: "Làm phiền đo kích thước cho anh ấy muốn mua một cái qυầи ɭóŧ." Nhân viên bán hàng là một phụ nữ, cô ấy trực tiếp lấy thước dây đo vòng eo và hông của Niệm Thất, sau đó giúp anh ta chọn đồ lót đúng kích cỡ. Niệm Thất rất xấu hổ. Mặc dù nhân viên bán hàng đang phục vụ mọi người, nhưng cô ấy rõ ràng là một phụ nữ xuất thân từ một gia đình tốt. Những người phụ nữ ở đây thật táo bạo. Cũng may Nguyễn Khanh chỉ đợi ở một bên, có quay đầu đi chỗ khác, nếu không sẽ càng thêm xấu hổ. Nguyễn Khanh cũng muốn mua hai bộ quần áo mới cho Niệm Thất, nhưng anh ta đã ngăn cô lại: "Quần áo của Triệu Hạo vừa với tôi, nên không cần phải tốn thêm tiền."

Cô và anh ta đi dạo trong trung tâm mua sắm, chủ yếu là xem quần áo và giày dép. Niệm Thất vẫn chưa có một khái niệm trực quan về giá cả, nhưng anh ta vẫn nhớ Nguyễn Khanh nói giá vé xe buýt trên đường. So với giá quần áo và giày dép thì giá quần áo và giày dép cao hơn hàng trăm hoặc thậm chí hàng ngàn. Tuy không biết Nguyễn Khanh kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng xét đến chuyện có xe riêng và nuôi người yêu, hẳn là không ít, là một người phụ nữ, côlàm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi sống bản thân, Niệm Thất cảm thấy vì cô đã có quần áo rồi nên cô không cần phải lãng phí tiền bạc. Lúc này anh ta mới nghĩ đến số của cải dành dụm được trong điện Diêm Vương anh ta mong ước vào năm 30 tuổi có thể rửa tay trong chậu vàng, và anh ta chỉ còn ba năm nữa là được tự do. Mấy năm nay dùng đao liếʍ máu, đổi mạng lấy tiền, thật sự đã tiết kiệm được rất nhiều tiền. Nếu anh ta có thể mang theo đến đây, dù bạc ở đây không có giá trị, nhưng vàng có thể đổi rất nhiều tiền. Được vậy thì Anh ta cần gì phải tiêu tiền của Nguyễn Khanh, anh ta phải cho cô rất nhiều tiền để cảm ơn lòng tốt của cô đã giúp đỡ.

Cô nắm cổ tay anh ta kéo đi “Đi ăn thôi.” Nguyễn Khanh đưa Niệm Thất lên tầng trên. Tầng trên là tầng thực phẩm và ăn uống. Đứng trên thang cuốn, Niệm Thất thở dài thán phục: "Cô Nguyễn biết thật nhiều điều, tôi thì không biết gì cả."

Nguyễn Khanh: "?"

"Những gì cô nói với tôi vừa rồi nên là kiến thức về "hàng hóa thực phẩm"." Niệm Thất khen ngợi, "Các học giả sẽ nguyên cứu về điều đó”.

Nguyễn Khanh cười: "Đúng là như vậy." Mặc dù lịch sử trung học, chính trị và kinh tế đại học cũng có kiến thức về lĩnh vực này, nhưng Nguyễn Khanh rất xấu hổ khi cho Niệm Thất biết hầu hết các chi tiết mà cô biết về lĩnh vực này thực ra là từ những tiểu thuyết lịch sử hư cấu mà cô đã đọc trước đây. Phải nói rằng, có vẻ như cô thua Niệm Thất vài bậc.

Tạm thời giả vờ trước.

Mặc dù là lần đầu tiên Niệm Thất ăn ớt cay hiện đại vào bữa trưa, nhưng khả năng chịu cay có vẻ tốt nên Nguyễn Khanh quyết định bữa tối đưa anh ta đi ăn lẩu . “Lúc đó ở anh có thứ này chưa?” Cô hỏi khi cái nồi được bưng lên. Cô cảm thấy nồi lẩu đáng lẽ phải xuất hiện khá muộn, nhưng Niệm Thất đã nhìn kỹ hơn và xác nhận: "Đây là lễ vật Lạt Ma." Sau khi mô tả một chút, thì lễ vật Lạt Ma thật ra là một cái nhúng lẩu .

Nguyễn Khanh: "Tốt." Xem ra truyện xuyên không không nên hoàn toàn tin tưởng, những nhân vật chính kia xuyên không mở quán lẩu, mở rộng tầm mắt của cổ nhân, thật sự là có ý nghĩ tục tĩu. Vấn đề là Nguyễn Khanh đã đọc nhiều hơn một cuốn sách nói về món lẩu của nhân vật chính, điều này khiến cô ấy hiểu lầm. Món lẩu không khiến Niệm Thất ngạc nhiên, nhưng có thịt bò béo, óc bò và thịt bò mềm trong thực đơn khiến anh ta ngạc nhiên: "Mua thịt bò ở đâu?"

“Có thể tùy tiện gϊếŧ bò sao ?" Nếu gϊếŧ một con bò có phải ngồi tù không?"

"Người đã đặt chân lên mặt trăng, ai còn dùng bò đi cày đất? Ngựa không kéo xe nữa, bò đương nhiên không cày đất." "Bò bây giờ chủ yếu có hai loại, một là bò sữa chuyên lấy sữa, hai là bò thịt chuyên ăn thịt. Bò thường ở nông thôn cũng có nhưng số lượng không nhiều, phải là một vùng quê rất nông thôn. Giống như quê hương của ông tôi."

Sẽ cần thời gian để nồi nóng lên, vì vậy Nguyễn Khanh đưa điện thoại của Niệm Thất đến: "Tôi có một tài khoản WeChat có thể sử dụng cho anh trước." Triệu Hạo hay dùng WeChat này để tán tỉnh gái. Nguyễn Khanh đã dọn dẹp lại tài khoản này, thêm nick của cô vào đưa cho Niệm Thất xem: "Đây là tôi." Cô dạy anh ta gửi tin nhắn và nhắn tin bằng giọng nói: "Sau khi thành thạo bính âm, anh cũng có thể sử dụng phương thức đánh chữ này". Sau đó, cô dạy anh quét mã và cách dùng mã QR. “ cái này không liên kết với bất kỳ thẻ ngân hàng nào, nhưng anh có thể sử dụng chức năng "đổi tiền", đây, chính là nó." Cô chuyển một ngàn tệ cho nick của anh ta, "Tôi chuyển cho anh một ngàn tệ, anh dùng trước ."

Hóa ra, ngoài việc gọi điện, điện thoại còn có thể giao tiếp với mọi người theo cách này.

“Đây chẳng phải là im lặng sao?” Niệm Thất ngạc nhiên nói. Điều này tốt hơn nhiều so với việc thả chim bồ câu bay để chuyển thư, cử người chuyển thư, đầu óc Niệm Thất nhất thời quay cuồng, làm thế nào để tận dụng thứ này nếu anh ta vẫn đang làm ăn, nhưng anh ta đột nhiên nhận ra mình đã rời khỏi thế giới cũ. Ở đây, anh ta chưa có "công việc" nào. Đó là một cảm giác kỳ lạ, không thể giải thích được, nhẹ nhõm và lạc lõng. Mỹ nhân đối diện dùng đũa chỉ vào nồi nước sôi, trong mắt mang theo ý cười: "Tôi cho anh một lựa chọn, anh không chịu được thì ăn loại không cay một bên."

Hơi nước lượn lờ, khuôn mặt xinh đẹp của cô đang mỉm cười, nhìn có chút không chân thực.