Chương 18.1

Theo logic thông thường mà nói, nếu một người bỗng nhiên đi đến thế giới khác, quy tắc khắp nơi đều không giống nhau, mọi thứ chưa từng thấy qua, bình thường sẽ có cảm giác không chân thật như một giấc mơ, sau đó dần dần mới bắt đầu tiếp nhận hiện thực. Nhưng Niệm Thất lại hoàn toàn ngược lại vô cùng bình tĩnh, sau khi tỉnh lại lập tức liền tiếp nhận mọi thứ xung quanh cho đến bây giờ, một ngày một đêm trôi qua, anh ta bắt đầu có chút cảm giác không chân thực.

Cho đến khi người đẹp ngồi đối diện gắp một đũa thịt từ nồi đỏ hỏn đặt trong đĩa của anh ta: "thịt Bò béo, ăn thử đi."

Buổi trưa đã ăn thử ớt cay nhất thế giới, Niệm Thất cảm thấy mình có thể chịu được, về phần tại sao nước súp đỏ bên nồi Âm Dương lại đỏ như vậy, anh ta cũng không nghĩ kỹ, vì trong đó có quá nhiều gia vị mà anh ta chưa bao giờ nhìn thấy và không biết. Vì lịch sự nên, anh ta đem miếng thịt bò béo mà Nguyễn Khánh gắp cho vào miệng. Một giây sau, sắc mặt của Niệm Thất trở nên rất đặc sắc. Người cổ đại sao có thể ngờ rằng món cay buổi trưa chỉ để thăm dò đường mà thôi. Hóa ra cái thứ "cay" có thể cay đến mức chết người.

Nguyễn Khanh vội vàng đẩy lon coca lạnh tới: "Của anh đây!"

Niệm Thất không nói gì, chỉ uống một ngụm lớn, lại một ngụm lớn, một ngụm lớn nữa. Cảm giác nóng rát cuối cùng cũng bị áp chế. Anh ta nhìn lon Coca trên tay, đó là một giải pháp kỳ diệu cho đồ ăn cay! Lại nhìn Nguyễn Khanh, Nguyễn Khanh cố nén cười. Người phụ nữ này rất xinh đẹp, nhưng cũng cô hư và xấu tính. Nóng nảy qua đi, Niệm Thất nhướng mày: " Cô Nguyễn, ăn một miếng đi?"

“Gọi tôi Nguyễn Khanh là được rồi.” Nguyễn Khanh hớn hở cười nói: “Đừng nhìn ra ngoài như vậy.”

Trước mặt Niệm Thất, cô gắp một đũa thịt bò béo ngậy trong nước súp màu đỏ, nhai rồi nuốt xuống, sau đó nhấp một ngụm nhỏ Coca, mỉm cười nhìn Niệm Thất. Niệm Thất đành phải cúi đầu: "Tôi xin bái phục."

“Bình thường.” Nguyễn Khanh giả bộ khiêm tốn, “Không cay, không vui.” Cô cũng dạy anh ta kinh nghiệm: "Cứ ăn nhiều vào. Càng ăn nhiều, càng có thể ăn cay". Cô thực sự rất hạnh phúc. Bởi vì Triệu Hạo không thể ăn cay, cậu ta rất sợ. Mỗi lần ra ngoài ăn cơm, bao giờ cậu ta cũng đều ăn súp trắng. Thỉnh thoảng, dùng đũa gắp một miếng thịt trong nước súp trắng, run run bỏ nhẹ vào trong nước súp đỏ, thật mãn nguyện.

Mặc dù không cản Nguyễn Khanh ăn nồi súp màu đỏ, nhưng đồ ăn không đủ ngon, ăn cũng không thấy thú vị. Nhưng cô có thể nhìn ra, mặc dù Niệm Thất là người cổ đại, nhưng anh ta có khả năng ăn cay! “Cố lên!” Cô cổ vũ anh ta.

Niệm Thất không phụ sự mong đợi của cô, mặc dù anh ta thường xuyên hít hà một hơi và uống cạn Coca, nhưng tốc độ hạ đũa của anh ta càng lúc càng nhanh. Ăn lẩu thì phải ăn kèm như vậy mới ngon! Sau khi ăn xong, Nguyễn Khanh nói, "Anh đến thanh toán tiền, sử dụng mã QR."

Dưới sự hướng dẫn của cô, Niệm Thất mở mã thanh toán, người phục vụ quét mã đó bằng máy quét mã, và thanh toán được hoàn thành với một tiếng bíp. Niệm Thất nhìn màn hình trên giao diện điện thoại: "Một...bảy...hai?"

Nguyễn Khanh nhắc nhở: "Là ngược lại."

“Hai, bảy, một?” Lần này Niệm Thất đọc theo, “Hai trăm bảy mươi mốt?” Nguyễn Khanh bổ sung: “ hóa đơn là 271 tệ, có thể nói là 271 nhân dân tệ." Số dư ví WeChat: 729 nhân dân tệ. Niệm Thất cất điện thoại của mình, nghĩ thầm chi một nghìn nhân dân tệ cho một bữa ăn là quá tốn kém. Anh ta còn cảm thấy bữa ăn vừa rồi khá xa xỉ, chưa kể bài trí, cảnh vật và nhân viên bán hàng không lịch sự, đồ ăn dọn ra chủ yếu đều là thịt, đồ tráng miệng và hoa quả sau bữa ăn đều là những thứ anh ta chưa từng thấy qua. Nhưng anh ta nghĩ chỉ là ngẫu nhiên thôi, có lẽ là Nguyễn Khanh muốn chiêu đãi anh ta.

Ăn no rồi, Nguyễn Khanh nói: "Bây giờ tôi đưa anh đi siêu thị."

Đây là một từ mới, vì vậy Niệm Thất tự nhiên muốn hỏi: "Cái ... siêu thị là gì?"

"Là chữ viết tắt của "Siêu cấp"." Nguyễn Khanh nói.

Trên thực tế, nó không giải quyết được sự nhầm lẫn của Niệm Thất, bởi vì từ "siêu" trong thời đại của Niệm Thất có nghĩa là nhảy vọt, vượt mức. Vậy siêu thị là gì? Đó có phải là một thị trường mà chỉ những người cao quý có thể đến sao?

Mang theo một chút hoang mang, Niệm Thất được Nguyễn Khanh đưa lên tầng B1 của trung tâm mua sắm. NiỆm Thất nhanh chóng hiểu được "siêu thị" là gì bằng trực giác.

“Siêu thị này không phải là lớn nhất ở Giang Thành, nhưng là lớn nhất ở khu vực nội thành.” Nguyễn Khanh nói, “Ở vùng ngoại ô thậm chí còn có những siêu thị kho bãi lớn hơn, và mọi thứ đều được đóng gói trong những gói lớn. Ngay cả nước tương cũng ba chai một gói."

Nhưng siêu thị lớn nhất khu đô thị cũng đủ làm anh ta sửng sốt. Sự phong phú của các mặt hàng và các dãy kệ rực rỡ màu sắc chưa từng thấy trước đây. Niệm Thất ngây người một lúc trước khi thở ra một hơi dài. Nguyễn Khanh trêu chọc anh ta: "Lão phu cảm thấy thế nào?" “Thịnh vượng.” Niệm Thất nói chắc chắn, “Hẳn là một thái bình thịnh thế đúng không?”

Nguyễn Khánh đành phải khen: "xuất xắc”.