Chương 17.1

Nguyễn Khanh đưa Niệm Thất đến trung tâm mua sắm, cô cố tình chọn một trung tâm mua sắm có hành lang ở giữa sảnh. Không gian cao năm tầng một lần nữa khiến anh ta kinh ngạc. Niệm Thất đứng đó ngước nhìn hồi lâu. Nguyễn Khanh cũng không có hối thúc anh ta mà cô vô cùng kiên nhẫn ở bên cạnh. Niệm Thất quay đầu lại nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng cô. Dường như anh ta đem lại cảm giác thỏa mãn choNguyễn Khanh. Tuy rằng anh ta không biết loại thỏa mãn này có gì thú vị. Đó là do vào thời đại của anh ta không có thứ gọi là hài lòng, nên anh ta không hiểu rằng có một thứ gọi là sung sướиɠ . Nói tóm lại, Nguyễn Khanh thích nhìn thấy anh ta rung động.

Hài lòng, cô gọi anh ta: "Đi, anh đi mua giày trước." Cô đưa anh đến khu bán đồ thể thao. Nguyễn Khanh không mua cho Niệm Thất đôi giày đắt tiền như của Triệu Hạo. Xét cho cùng, giữa cô và anh ta không có mối quan hệ trao đổi nào giống như giữa cô với Triệu Hạo chị gái chi tiền, em trai chó sói cung cấp thịt tươi. Cô chỉ mua cho anh ta hai đôi giày bình thường, một đôi giày thể thao và một đôi giày thườngc ũng đã mua tất. Đối với đôi giày vải màu đen mà anh ta cởi ra, Nguyễn Khanh nói: "Cứ giữ đi, cũng coi là kỷ vật." Để nhân viên bán hàng cất đôi giày vải đen vào hộp, để Niệm Thất đi đôi giày mới. Niệm Thất liếc nhìn đôi giày vải đã được cất đi. Kỳ thực, nó là một đôi giày vải rất bình thường. Khi anh ta bắt đầu làm việc, sẽ không để dấu vết nào trên quần áo của anh ta. Bao gồm đôi giày ở chân, anh ta đã mua nó ở cửa hàng tạp hóa phổ biến nhất. Chỉ là không để lại bất kỳ manh mối theo dõi nào cho kẻ khác để không bị truy lùng trả thù. Nhưng anh ta cũng hiểu được lời nói Nguyễn Khanh. Anh ta đến thế giới này trong tay không có gì, chiếc giày bình thường này cũng sẽ trở thành một trong số ít kết nối giữa anh ta và thế giới cũ. Nhưng thực tế, Niệm Thất không có bất kỳ hoài niệm nào về thế giới cũ, ngoại trừ của cải tiết kiệm mà anh ta chưa có thời gian để tiêu. Anh ta cắt đứt thế giới cũ nhanh gọn hơn nhiều so với Nguyễn Khanh tưởng tượng. Nguyễn Khanh thanh toán hóa đơn trong khi Niệm Thất đứng bên cạnh nhìn. Khi anh ta ở trong bệnh viện tối qua, Niệm Thất đã nhìn thấy Nguyễn Khanh sử dụng khối lập phương đó và bây giờ anh ta mới biết đó là điện thoại di động để thanh toán hóa đơn. Anh ta vẫn chưa biết cách thanh toán hóa đơn trên điện thoại, nhưng anh ta đã nghe thấy số tiền của hóa đơn. Hai đôi giày có giá hơn 1.000 nhân dân tệ, tương đương 600 đến 700 tệ mỗi đôi.

“Đi thôi.” Thanh toán tiền xong, Nguyễn Khanh dứt khoát nói. Niệm Thất có ý thức cầm hai chiếc túi đi theo cô. Nhìn quanh, anh ta thấy hoàn cảnh của một nam một nữ giống nhau, phần lớn là nữ đi phía trước, nam xách túi. Niệm Thất đi theo Nguyễn Khanh, tò mò hỏi: "Không cần trả tiền mặt sao?"

“Tiền mặt.” Nguyễn Khanh lắc lắc điện thoại, “Thanh toán điện tử.” Cô xem thời gian, còn sớm, cũng không đói bụng lắm: “Đi mua sắm trước đi, chuyện tiền nong tôi sẽ nói cho anh biết.”

Niệm Thất đi theo cô từng bước, vừa nhìn quần áo giày dép rực rỡ trong cửa hàng, vừa nghe Nguyễn Khanh giải thích lịch sử phát triển của tiền tệ từ đổi hàng đến sò ốc, tơ lụa đến tiền đồng. “Đúng vậy, lúc đó chúng tôi đã có tiền giấy nhưng nó đã được quan lại sử dụng và người dân không nhận ra nó.” Anh ta nói.

“Tóm lại, đó là hình thức đầu tiên của tiền giấy.” Nguyễn Khanh tiếp tục. Từ ngân hàng này sang ngân hàng khác, từ việc giao hàng đến tiền giấy”. Cô cũng lục tung chiếc túi mang theo bên mình. Dù hiện nay thanh toán điện tử đã quá phổ biến nhưng vẫn không tránh khỏi những lúc điện thoại hết pin, không có thời gian tìm cục sạc dự phòng nên cô vẫn để vài tờ tiền trong túi để phòng trường hợp khẩn cấp. "Đây, đây là tiền hiện tại của chúng tôi."

Niệm Thất cầm lấy, nhìn kỹ một chút, quả nhiên biết cầm lên nhìn xuyên qua ánh sáng, khiến Nguyễn Khanh nhìn theo khâm phục. "Có một dấu hiệu." anh ta híp mắt, cẩn thận xem xét, nói: "Hoa văn phức tạp như vậy, cho nên không có ẩn sâu, rất khó làm giả." Anh ta thậm chí còn dùng ngón tay chà xát tờ tiền để cảm nhận kết cấu của tờ giấy. Là một trong mười sát thủ hàng đầu trong điện Diêm Vương, làm giả không phải là chuyên môn của Niệm Thất, nhưng anh ta biết một,hai điều. Điện Diêm Vương có các chuyên gia chuyên làm giả các đồ vật khác nhau. Anh ta có thể nhờ họ này làm giả nếu cần, chỉ cần trả tiền cho họ.

Ai là sát thủ thì làm sát thủ , ai có sở trường làm giả thì làm giả. Trong điện Diêm Vương, mọi người đều có sở trường và công việc cúa mình. Đại Mục nổi tiếng là tổ chức sát thủ số một đáng sợ nhất thế gian. Từ quý tộc quyền quý cho đến thương nhân giàu có, không mục tiêu nào mà họ không dám nhận.

Anh ta nói ai có thể làm “ giả” tâm tình Nguyễn Khanh có chút phức tạp, Cô nói: "Đây là tiền hiện tại của chúng tôi. Vài năm trước, chúng tôi vẫn sử dụng loại tiền này và hiện tại vẫn có thể sử dụng được, nhưng về cơ bản chúng tôi không sử dụng nhiều. Bởi vì thanh toán điện tử đã trở nên phổ biến". Giải thích thanh toán điện tử hơi rắc rối, vì nó vượt quá khái niệm đối với Niệm Thất. Nguyễn Khánh suy nghĩ hồi lâu, sau đó khoát tay nói: "Nói như vậy, anh có một trăm lượng bạc trong ngân hàng, số bạc này không cần mang theo bên người, anh bỏ vào ngân hàng, khi nào anh đến cửa hàng để mua thứ gì đó, anh sẽ báo trực tiếp với ngân hàng. Tài khoản trong cửa hàng và ký biên nhận cho cửa hàng làm bằng chứng thanh toán. Bằng cách này, anh không phải trả tiền mặt tại cửa hàng , hoặc anh mang theo hơn một trăm lượng, sau đó, cửa hàng sẽ đến ngân hàng và thanh toán hóa đơn có chữ ký của bạn."

“Tôi hiểu điều đó.” Niệm Thất nói, “Đó là ghi nợ.”

"Không, không, không, tôi còn chưa nói xong. Lúc đó anh còn nợ, nhưng bây giờ thì không cần."

Niệm Thất lại được phổ cập thên kiến thức mới. Ah, bây giờ mọi người thực sự không thể sống mà không có điện thoại bên mình