Chương 6

Edit: Kim Linh

Cô nhỏ La cũng há mốc miệng nhìn La Mạt, giống như không thể tin được.

Những người lúc đầu còn đang nói khẳng định bộ dạng của La Mạt sẽ là một dáng vẻ quê mùa, lúc này gặp được người rồi, đều là vẻ mặt khϊếp sợ.

Chỉ thấy thiên kim thật đi về phía La lão thái gia, khí thế quanh thân tỏa ra, bộ dáng chim sa cá lặn, làm cho thiên kim giả đi phía sau cô giống như hầu gái phụ trợ.

Chờ đến lúc đứng trước mặt La lão thái gia, La Mạt cười giòn tan nói: “Nghe đại danh của người đã lâu.”

La lão thái gia cũng cười: “Chờ đã lâu.”

Những người khác: ???

Tiếp theo, La lão thái gia quay đầu nhìn về phía La Ninh Hạm, trong mắt tràn đầy ý bất mãn.

“Sống trong La gia 20 năm mà không biết chào hỏi sao? Ta còn tưởng rằng cháu mới là người lưu lạc ở bên ngoài cơ đấy.”

Nếu không phải mọi người đang ngồi ở đây biết La Ninh Hạm, chỉ sợ có người còn tưởng rằng La Ninh Hạm mới là thiên kim thật mới trở về.

Sắc mặt La Ninh Hạm trắng bệch, ánh mắt nhìn La lão thái gia tràn đầy thương tâm. Trước đây ông nội yêu thích La Mặc Hàm hơn cô, cơ hồ là không hề quan tâm đến cô.

Lúc đó, La Ninh Hạm cảm thấy, ông nội chính là trọng nam khinh nữ, cho nên mới không coi trọng mình.

Nhưng mà, La Mạt trở về lại có thể khiến La lão thái gia tỏ ra hòa ái mà trước kia cô chưa từng thấy qua.

Vậy trước kia vì cái gì mà ông không thích mình?

20 năm qua, khi cô vẫn là La tiểu thư, ngoan ngoãn, đáng yêu, nỗ lực, cầu tiến, La Ninh Hạm không hiểu được vì cái gì mình không lọt được vào mắt ông nội.

La lão thái gia cũng không giải thích với cô, mà vừa lòng với La Mạt nói: “Thời điểm nói chuyện điện thoại với cháu, ta liền biết cháu sẽ không làm ta thất vọng.”

La Mạt khẽ mỉm cười, dưới ánh đèn xa hoa, hai người nắm tay, sau đó buông ra, nhìn đối phương lộ ra ý cười thâm thúy.

La lão thái gia vẫn còn nhớ lúc nghe được tin con trai trưởng của mình ôm nhầm con gái, khi ấy ông cũng thực khϊếp sợ, từ đầu ông cũng không định nhúng tay việc gia đình của con trai.

Quả thật, La lão thái gia không thể không thừa nhận việc đặt mình vào hoàn cảnh của người khác là việc không dễ dàng. Tuổi tác của ông lại lớn, trải qua nhiều sóng gió, ông chỉ có thể lấy kinh nghiệm của mình mà xử lý chuyện này.

Nếu mọi chuyện đơn giản, điều kiện hai gia đình ngang nhau, bất luận là ở nhà nào đều có thể coi như không có.

Bởi vì đứa trẻ đã trưởng thành, sẽ nhanh chóng kết hôn, nếu gọi về thì bất quá cũng ở nhà được khoảng 2 năm. Trong lòng đứa trẻ thân cận nhà nào hơn, trong lòng bọn họ tự nhiên hiểu rõ.

Nếu không đem trở về, thì cũng cần đổi lại họ, để đứa cháu có thể tìm được đúng nguồn gốc nhà mình.

Nhưng mà, thực tế điều kiện kinh tế hai gia đình lại khác xa nhau, một La gia nơi Phổ thành nghèo không xu dính túi, thậm chí La Mạt còn không được đi học đại học.

Dưới tình huống như vậy, La gia đột nhiên thấy thiệt thòi cho đứa con gái này. Cái gì đúng cái gì sai? Cái gì bất đắc dĩ? Làm cha mẹ, sao có thể để mặc con gái mình chịu khổ bên ngoài 20 năm.

Cho nên nhất định phải đón trở về.

Nhưng mà, sự việc lại phát triển ngoài sức tưởng tượng của La lão thái gia.



Sau khi thương lượng, con trai trưởng của ông quyết định mặc kệ con gái ruột, để nó tự sinh tự diệt.

Làm cha mẹ nghe nói con gái bởi vì sai lầm mà chịu khổ 20 năm mà thờ ơ, đây cũng nói lên bọn họ là loại người gì.

Điều này khiến La lão thái gia cảm thấy lạnh giá…….

Tương tự, La Ninh Hạm sau khi biết thân phận thật sự của mình, hoàn toàn không nghĩ đến đi xem cha mẹ ruột của mình, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt oán trời oán đất. La lão thái gia là một người khôn khéo, nhìn thái độ của La Ninh Hạm, cũng biết trong lòng cô nhất định đang hận không thể khiến cha mẹ đẻ của mình biến mất.

Nếu là mấy ngày đầu, bởi vì chịu đả kích, La lão thái gia còn có thể lý giải một phen.

Nhưng mà đã qua một tháng, từ lúc phát hiện đến lúc tìm người cũng đã trải qua không ít thời gian. Sau khi tìm được người, trong nhà cũng phải thảo luận, liền tốn thêm một chút thời gian.

La Ninh Hạm từ đầu đến cuối chưa từng hỏi qua La gia ở Phổ Thành, hoàn toàn đem mình đứng ngoài cuộc, có thể thấy được nhà lão đại nuôi ra đứa con gái có tâm lạnh như thế nào.

La lão thái gia không muốn cháu gái mình ở bên ngoài chịu khổ, cuối cùng người hưởng hết phú quý lại là con cháu nhà người ta, hơn nữa còn có thể xảy ra tranh chấp khối tài sản ông để lại.

Bởi vậy, ông trực tiếp kêu lão đại về, mắng vốn một phen, lấy cổ phần ra uy hϊếp, mới làm bọn họ hạ quyết tâm đi đón người.

Người phái đi, là người bên cạnh cha La, La lão thái gia trước nay cũng không nghĩ người cháu này sẽ không trở về. Chỉ cần người làm cha mẹ hiểu rõ, còn yêu thương đứa nhỏ, nhất định họ sẽ để đứa trẻ trở về.

20 tuổi, là tuổi bồng bột cùng tiềm năng phát triển, tài nguyên của La gia cũng có thể để đứa trẻ có tương lai rộng mở.

Nhưng mà, ngày hôm sau khi phái người đi, La lão thái gia liền nhận được một cuộc gọi từ La Mạt.

“Ngài là La lão thái gia sao?”

La lão thái gia hỏi: “Cô là ai?”

“Ngài muốn cháu trở về La gia, còn hỏi cháu là ai?”

La lão thái gia lúc ấy liền kinh ngạc: “Sao cháu biết số điện thoại của ta.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ, giọng nói của cô gái mang theo điểm đắc ý: “Người con trai ngài phái đến vụng về như lợn, còn đến đây tỏ vẻ cao cao tại thượng với cháu. Cháu kêu người đánh hắn một trận, hiện tại còn đang đang bị trói trên cột đấy! Hỏi cái gì cũng đáp, ngoan đến không thể ngoan hơn.”

La lão thái gia: “…….. Vậy cháu muốn nói gì với ta?”

La Mạt: “Như ngài thấy đấy, cháu chính là dò la tình địch.”

La lão thái gia: “Tình địch? Cháu coi chúng ta là kẻ thù sao?”

La Mạt: “Có là tình địch hay không không dựa vào huyết thống cũng không dựa vào tình cảm, chỉ nhìn hiện tại ngài có địch ý với cháu hay không. Người thân cũng có loại vì đại nghĩa diệt thân, tình cảm cũng có thất tín bội nghĩa. Cho dù là ân nhân, cũng có thành ngữ nói là vong ân phụ nghĩa.”

La lão thái gia: “………..”

La Mạt nhìn thoáng qua cây cột trói người, cười nhạo một tiếng: “Người tới hôm nay thực không lễ phép, muốn đem người ta dẫm dưới chân. Cháu thấy rõ địch ý nồng đậm, La gia ở Diệu Thành là có ý gì? Gϊếŧ người diệt khẩu? Hay là……. Cáo mượn oai hùm?”

La lão thái gia liền biết là có ý tứ gì. Đây khẳng định là người lão đại phái đi làm việc, hung hăng khinh nhục người ta một phen, khiến người ta khϊếp sợ không dám trở lại.

Nghĩ đến đứa con không nên thân này, La lão thái gia nghiến rằng nghiến lợi, chỉ có thể chịu đựng tức giận, cười nói: “Cháu suy nghĩ nhiều rồi, hẳn người này hiểu sai. Chúng ta rất có thành ý!”



La Mạt: “Ồ ~” lên một tiếng, giọng điệu kéo dài, quanh quẩn lòng vòng dừng lại ở bên tai La lão thái gia, làm ông không khỏi đỏ bừng lỗ tai.

“Nếu La lão thái gia đã nói như vậy, sao không sa thải hắn đi? Sai lầm như vậy, có thể đắc tội với người ta đấy, lưu lại bên cạnh tuyệt đối là tai họa ngầm.”

La lão thái gia: “…….. Rốt cuộc cũng là người làm việc lâu năm.”

La Mạt cười: “Vậy thì càng phải xử lý, ỷ vào mình làm việc thời gian dài, liền không coi ai ra gì. Vẫn là nói, đây là ý tứ của La gia ở Diệu Thành?”

La lão thái gia: “………” Đây chính là từng bước ép người.

Nhưng mà, sau khi nghe một hồi, có thể thấy được cha La vẫn là có nhúng một tay.

Còn chưa nói xong cuộc điện thoại, La lão thái gia liền đồng ý sa thải người, ông cho rằng mình đã biểu hiện đủ thành ý. Tuy rằng lúc này ông còn chưa phản ứng lại, ông vì cái gì phải biểu hiện thành ý với La Mạt.

Nhưng mà, kế tiếp La Mạt liền tự hỏi.

“Ngài kêu người tới làm gì vậy?”

La lão thái gia: “……. Người nọ chưa nói với cháu sao? Chính là đón cháu trở về nhận tổ quy tông.”

La Mạt: “Nhận tổ quy tông? Có chỗ nào tốt?”

La lão thái gia liền phát ngốc: “……… Chỗ tốt này cũng không thể nói rõ!”

La Mạt: “So với La gia ở Phổ Thành thì cho cháu nhiều hơn sao?”

La lão thái gia cười, thế nhưng không vì lời này của cô mà tức giận, ngược lại dùng ngữ khí khẳng định nói: “Nhiều không kể xiết.”

Giọng nói La Mạt lãnh đạm: “Ở Phổ Thành, cha mẹ cháu vì cháu mà không màng đến mạng sống của mình. Ở Diệu Thành, ai có thể làm như vậy?”

La lão thái gia: “…….” Thật đúng là không thể so được, ta tưởng đang nhận cháu gái, thế nào lại đòi mạng rồi!

La Mạt: “Có thể thấy được, cháu đến Diệu Thành rồi, cũng không nhất định có nhiều hơn so với Phổ Thành.”

La lão thái gia nhận thấy lời của cháu gái quá có ý tứ. Bởi vậy cũng không trách cứ, mà mang theo ý cười nói: “Chính là, thế giới này có thể chết vì mình cũng không nhiều.”

La Mạt: “………”

La lão thái gia cười ha hả: “Mà thế giới này, mỗi thời mỗi khắc đều phải bò lên trên. Nói như vậy, ta có thể nói La gia ở Diệu Thành cũng không kém?”

Đoạn ký ức này hồi tưởng trong đầu hai người một lần, lúc này, đứng ở nơi huy hoàng tráng lệ, khách quý đầy sảnh, hai người vẫn là lần đâu tiên phát biểu cảm nghĩ của mình.

La lão thái gia: “Vẫn là ở trong điện thoại cháu càng khí thế hơn.”

La Mạt: “Ngài cũng già hơn so với tưởng tượng của cháu.”

La lão thái gia: “……….. Khách khí rồi.”

Mọi người La gia: ??? Cái gì? Có chuyện gì chúng tôi không biết sao?

La lão thái gia cùng La Mạt đồng thời liếc nhìn mọi người một cái, ánh mắt cùng khí thế giống nhau như đúc, lúc ấy liền khiến cho những người khác ở La gia lui về phía sau một bước.