Chương 26: Chụp Ảnh (4)

Ngày hôm nay ở bệnh viện đặc biệt bận rộn, cho đến giữa trưa Tôn Hạ Chí mới được nghỉ ngơi uống nước.

Dì tìm được Chu Hồng Hà, đưa ảnh chụp cho bà: “Bà nói người bên kia cũng gửi một tấm ảnh qua đi, tôi vẫn chưa biết vẻ ngoài cậu trai kia như thế nào.”

“Yên tâm, nhà bên đó tuyệt đối không kém!” Chu Hồng Hà cầm ảnh chụp nhìn một hồi lâu, càng xem càng thích: “Cô cháu ngoại gái này của bà thật xinh đẹp.”

Nếu không phải con trai mình còn quá nhỏ, bà cũng muốn cưới cô về làm con dâu nhà mình.

Chu Hồng Hà ngày hôm sau đó đại ca đêm, đêm đó khi bà về nhà đã lập tức qua nhà đưa ảnh chụp cho Đinh Hồng Lan.

Đinh Hồng Lan nhìn thấy ảnh chụp cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Lâm Niệm sẽ xinh đẹp đến mức này.

Nhưng bà ta tưởng tượng lại cảm thấy đáng tiếc, cô gái không thể sinh con, cho dù xinh đẹp hơn nữa thì có ích gì?

“Ý nhà bên kia là muốn một tấm ảnh của Trọng Lâm, bà xem tiện thì đưa tôi ngày mai mang qua cho người ta luôn.”

“Ảnh chụp à……” Đinh Hồng Lan chớp mắt, đáng tiếc nói: “Trọng Lâm nhà tôi không có ảnh chụp một mình, nếu không bà chờ chút, tôi nói nó hôm nào đi chụp?”

Chu Hồng Hà đương nhiên nói không thành vấn đề.



Tiễn Chu Hồng Hà đi, Đinh Hồng Lan đóng cửa, xoay người trở về phòng, lấy ảnh chụp giồng như hiến vật quý đưa tới trước mặt chồng: “Tôi lấy được ảnh chụp rồi, ông xem cô gái này cũng không tệ, đúng chứ? Con trai ông quen được người ta là phúc, ông còn không vui.”

Lý Thúc Bình nhìn thoáng qua: “Tôi nào không vui? Đã nói bà xem rồi làm, tôi còn có thể không tin bà sao?”

Đinh Hồng Lan hừ một tiếng: “Vậy ông viết thư cho Bá Thành? Đừng nói là tôi tìm, tôi sợ tâm lý nó không thoải mái.”

“Này có gì mà không thoải mái? Đàn bà phụ nữ mấy bà chỉ thích suy nghĩ vớ vẩn.”

Lý Thúc Bình đốt điếu thuốc, tìm tờ giấy từ trong ngăn kéo rồi viết thư, bắt đầu viết thư cho con trai.

Sau khi Tôn Hạ Chí đưa ảnh chụp của cháu ngoại gái cho bên kia, vẫn luôn chờ đối phương lấy ảnh chụp đến, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy đâu.

Dì sốt ruột trong lòng, giữ chặt Chu Hồng Hà hỏi: “Bên kia vẫn chưa đi chụp ảnh hả?”

Vẻ mặt Chu Hồng Hà hơi khó xử.

“Làm sao, bên đó đổi ý rồi?”

Tôn Hạ Chí nói: “Nếu không muốn thì trả ảnh chụp lại cho tôi, tôi đâu đến mức mặt dày mày dạn cầu xin bọn họ.”



“Ai nha không phải!” Bà ấp a ấp úng: “Là như thế này. Nhà đó, tổng cộng có hai đứa con trai, một đứa do vợ trước sinh, một đứa do người bây giờ sinh. Vốn dĩ định giới thiệu cho cháu ngoại gái của bà con trai út do người vợ bây giờ sinh, nhưng ảnh chụp bị chồng bà ấy nhìn thấy, nói là con trai cả vẫn chưa kết hôn, em trai không thể lấn lướt kết hôn trước anh trai.”

“Được rồi, cứ cưỡng cầu như thế cũng không hay.”

Tôn Hạ Chí không bày tỏ ý kiến: “Vậy làm phiền bà lần sau trở về lấy ảnh chụp giúp tôi.”

“Nếu không thì bà đợi thêm chút nữa……”

“Chẳng lẽ nhà đó ném mất ảnh rồi à?”

“Không ném, là chồng bà ấy viết thư gửi cho con trai lớn, nói để con trai lớn về gặp mặt.”

Tôn Hạ Chí nghe xong cạn lời một lúc lâu, nhíu mày nói: “Như này không phải làm bậy sao?”

Cho rằng cháu ngoại gái nhà dì là củ cải trắng trong đất à? Còn cho bọn họ chọn tới chọn lui, em trai không được lại nhường cho anh trai.

“Nào có ai làm việc như vậy?!”

Chu Hồng Hà cảm giác trên mặt nóng phát hoảng, vốn định nói muốn uống rượu làm mai, hiện tại đừng nói uống rượu, phỏng chừng Tôn Hạ Chí chỉ muốn đánh rồi mắng bà cút.