Chương 17: Nhằm Vào (2)

Hai người ai cũng cứng đầu, không ai thuyết phục được người kia.

Chuyện kết hôn không thuận lợi, tính tình mẹ Lâm và Lâm Phương trở nên đặc biệt táo bạo. Bọn họ đều xem Lâm Niệm trở thành đầu sỏ gây tội, nhìn cô cực kỳ không vừa mắt, không có việc gì cứ phải gây chuyện, mục đích cuối cùng vẫn là muốn cô nhả ra hết số tiền mình có.

Hai người liên tục tung chiêu ùn ùn không dứt, hơn nửa đêm còn làm ồn ào, ban đêm Lâm Niệm ngủ không yên ổn, không đến hai ngày đã tinh thần uể oải.

Khi Tôn Hạ Chí đến nhà, mẹ Lâm đang mắng người.

“Mày nói mày có ích lợi gì? Mày có thể làm gì? Mày cái gì cũng không làm được! Căn bản chính là một phế vật! Bây giờ tao rất hối hận, hối hận sao lại sinh ra đồ vô ơn như mày, bây giờ mày tai họa bọn tao, gả ra ngoài sẽ tai họa nhà chồng, đến lúc đó bị người ta đánh chết cũng không kỳ quái.”

Giọng bà ta rất lớn, cách một cánh cửa vẫn nghe rõ ràng rành mạch.

Đang thời gian ăn cơm, người đi tới đi lui ở nhà ngang, tất cả đều nghe thấy tiếng bà ta chửi bậy.

Nhìn thấy Tôn Hạ Chí, hàng xóm nhà bên cạnh chào hỏi, hơi xấu hổ cười: “Tiểu Tôn đó à, tới thăm chị gái?”

Tôn Hạ Chí ừm một tiếng.

Hàng xóm nhỏ giọng nói: “Gần đây tính tình Xuân Phương không tốt lắm, chị em hai người không có việc gì thì nói chuyện tâm sự với nhau nhiều chút, đừng cứ suốt ngày mắng Nhị Nha.”

Trong lòng bà cảm thấy cô bé Lâm Niệm này thật sự rất không dễ dàng, bình thường ở nhà nấu cơm quét tước đều rất nhanh nhẹn, cố tình mẹ cô chính là không thích cô, mỗi ngày đều náo loạn khiến cả nhà không yên bình.

Náo loạn thì thôi, còn mắng lớn tiếng, phòng ở nhà ngang không cách âm, trẻ con mấy nhà xung quanh đều bị dọa sợ.

Tôn Hạ Chí đại khái biết là chuyện như thế nào, chịu đựng tức giận nói: “Tôi sẽ nói với chị tôi.”

Dì giơ tay gõ cửa, mẹ Lâm bên trong cánh cửa lại mắng hai câu mới ra mở cửa, xụ mặt hỏi: “Sao mày lại tới đây?”



“Tôi không thể tới?” Tôn Hạ Chí không cho bà ta xem sắc mặt tốt, chen vào nhà từ lối nhỏ bên cạnh, nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy Lâm Niệm ngồi ở cửa sổ may quần áo, mà Lâm Phương ngồi trên ghế ăn dương mai.

Nhìn thấy Tôn Hạ Chí, Lâm Phương trợn trắng mắt, Lâm Niệm buông quần áo kêu một tiếng: “Dì nhỏ.”

“Ừm.” Tôn Hạ Chí làm lơ Lâm Phương đi qua nói: “Để dì may giúp cháu.”

“Không cần đâu ạ, sắp xong rồi.”

Lâm Niệm may mấy đường cuối cùng, thắt cái kết cắn đứt sợi chỉ, mở ra nhìn nhìn.

Quần áo này là đồ của Lâm Phương dư ra, từ nhỏ đến lớn Lâm Niệm đều nhặt quần áo cũ của Lâm Phương để mặc.

Quần áo mặc nhiều năm, vải dệt mài mòn nghiêm trọng, đan xen vài mảnh vá, có vẻ cực kỳ nghèo túng.

Quần áo của Lâm Niệm gần như đều là như thế này, khâu vá chắp vá, mà Lâm Phương thì khác, cô ta có vài bộ quần áo mới, mỗi năm số phiếu vải trong nhà được phân phát xuống, hơn phân nửa đều dùng trên người cô ta.

Tôn Hạ Chí nhìn thấy sự đối lập này của hai chị em lập tức cảm thấy ngực khó chịu, nhớ tới câu chửi mình vừa mới nghe được, xoay người hỏi mẹ Lâm: “Chị, vừa rồi chị mắng gì vậy? Cho dù Lâm Phương không làm việc chị cũng không thể mắng nó như vậy, lỡ truyền ra ngoài thì mất mặt biết bao nhiêu?”

Mẹ Lâm không chút nghĩ ngợi phản bác: “Ai nói chị mắng Phương Phương?”

Tôn Hạ Chí trào phúng: “Chị không mắng Lâm Phương, thế chẳng lẽ mắng bản thân chị? Rốt cuộc cũng không thể mắt mù mắng Niệm Niệm được.”

“Mày mới mắt mù!” Bà ta sớm đã không thích cô em gái này: “Cuối cùng là mày tới đây làm gì? Không có việc gì thì về sớm chút đi, nhà chị không nấu cơm phần mày.”

“Tôi cũng không thèm bữa cơm này của chị.” Tôn Hạ Chí hừ một tiếng, nói với Lâm Niệm: “Niệm Niệm, cháu đừng ở chỗ chướng khí mù mịt này nữa, sau này cứ ở nhà dì nhỏ, ngủ cùng một phòng với em gái họ của con.”