Chương 16: Nhằm Vào (1)

Lâm Niệm rũ mắt, khóe miệng hơi giật giật.

Trong lòng cô cảm thấy rất kỳ quái, có chút muốn cười, lại hơi muốn khóc.

Nếu mẹ Lâm có thể nói câu này sớm hơn một tuần thì mọi chuyện sẽ thay đổi ra sao?

Mẹ Lâm nhìn ra thái độ cô dao động, trong lòng có hơi đắc ý, lại tiếp tục nói, đại khái chính là người một nhà phải ở chung với nhau thật hòa thuận, sau này nhất định phải đối tốt với cô vân vân.

“Chờ con tốt nghiệp, mẹ sẽ về hưu trước, nhường công việc lại cho con.” Bà ta nói: “Mẹ và cha con tổng cộng chỉ sinh hai đứa con, bây giờ chị con sắp kết hôn, sau này còn không phải đồ vật trong nhà đều thuộc về con à.”

Lâm Niệm nghe thế ngẩng đầu hỏi: “Đồ vật đều là của con?”

“Đương nhiên rồi, ai bảo con là người nhỏ nhất nhà chúng ta, không cho con thì cho ai?” Mẹ Lâm vẽ cái bánh lớn cho cô: “Đến lúc đó phòng ở cũng cho con, lại tìm cho con một cậu con rể về ở rể, cả nhà chúng ta ở cùng nhau thật tốt biết bao.”

Lâm Niệm cười thành tiếng: “Nếu sớm muộn gì cũng cho con, vậy không bằng cho con luôn bây giờ đi?”

Mẹ Lâm biến sắc, nụ cười trở nên có chút miễn cưỡng: “Con gấp như vậy làm gì?”

“Ngài đã nói con là sói mắt trắng, đương nhiên phải cho rồi.”

Tần Quan Quỳnh phụt một tiếng cười ra tiếng, hiện tại bà ta cảm thấy Lâm Niệm cũng không đáng giận như vậy: “Đúng vậy đó Xuân Phương, dù sao sớm muộn gì cũng phải cho, không bằng nhân dịp này đưa cho nó luôn đi?”

Mẹ Lâm thật sự cho cô mới là lạ, bà ta còn hận không thể cướp hết hơn một ngàn đồng trong tay Lâm Niệm kia.

Bà ta không cười nữa, xụ mặt, làm lơ Tần Quan Quỳnh nói với Lâm Niệm: “Bây giờ con vẫn còn hận mẹ sao? Đó chỉ là một câu nói trong lúc tức giận mà thôi.”

“Không phải trong lúc tức giận.” Lâm Niệm nói: “Con thật sự là sói mắt trắng, cho nên không chờ được nữa, con muốn lấy tiền ngay bây giờ.”

Mẹ Lâm bị chọc giận thật rồi, cho nên vừa rồi bà ta nói nhiều như vậy, một câu cô cũng không nghe lọt?



Đối với Lâm Niệm mềm cứng không ăn, một bụng ý tưởng của mẹ Lâm đều không có đất dụng võ, bên cạnh còn có Tần Quan Quỳnh đang châm ngòi thổi gió, mẹ Lâm hết cách, đành phải cắn rang chịu đựng sự đau lòng lấy tiền ra.

Lâm Niệm biết đức hạnh của mẹ ruột nhà mình, sau khi lấy được tiền lập tức ra ngoài.

“Con đi đâu?”

Lâm Niệm cuốn mười mấy tờ đại đoàn kết trong tay, dùng khăn tay bọc lại, nói rõ ràng: “Tìm một chỗ để giấu tiền.”

Mẹ Lâm làm ra bộ dáng tức giận: “Chẳng lẽ con còn sợ chúng ta cướp tiền của con?”

Lâm Niệm gật đầu, một chút cũng không cho mặt mũi: “Đúng vậy.”

Để tiền trong nhà, chắc chắn không quá một ngày sẽ bị bà ta lục soát tìm ra rồi lấy đi mất.

Mẹ Lâm bị chọc tức đến đau phổi, lại không có cách nào, bà ta còn không kịp di chuyển, Lâm Niệm đã chạy trốn không thấy bóng người.

Cách một cánh cửa, tiếng bước chân của Lâm Niệm rất nhanh đã biến mất.

Mẹ Lâm nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, đầu ngón tay đâm vào trong lòng bàn tay, nửa ngày mới khôi phục lại, quay đầu nói với Tần Quan Quỳnh: “Chúng ta bàn chuyện của hai đứa nhỏ đi.”

Không có chướng ngại vật là Lâm Niệm, hai nhà Vương, Lâm rất nhanh đã thương lượng xong chuyện kết hôn, bụng Lâm Phương theo thời gian mà ngày càng to lên, bọn họ cần phải hành động nhanh hơn.

Việc này trên cơ bản đều do hai người Tần Quan Quỳnh và mẹ Lâm làm chủ.

Tần Quan Quỳnh vốn không hài lòng cô con dâu Lâm Phương này, lại cáu giận cô ta không biết chừng mực dẫn tới nhà mình phải đưa hơn 1000 đồng, cho nên bà ta nói với mẹ Lâm lúc kết hôn sẽ không đưa lễ hỏi, hai người chọn một ngày trực tiếp đi lãnh chứng là được.

Mẹ Lâm đương nhiên không chấp nhận, sao bà ta có thể để Lâm Phương chịu loại ủy khuất này? Cắn chết nhà họ Vương phải chuẩn bị ba chuyển một vang và 200 đồng tiền lễ hỏi.