Chương 18: Nhằm Vào (3)

Lâm Phương phun hột dương mai ra, nói chuyện âm dương quái khí: “Dì nhỏ đây là biết trong tay Nhị Nha có tiền?”

“Cô cút đi!” Tôn Hạ Chí mắng cô ta: “Tôi không nói chuyện với cô!”

“Nên cút chính là mày!” Mẹ Lâm trừng mắt, muốn đi lên đánh nhau với dì: “Mày giỏi rồi đúng không, dám lên mặt ra vẻ ở chỗ chị mày?”

Hai người đều có oán hận đối với đối phương, một lời không hợp lập tức nhào lên giáp lá cà, mẹ Lâm đánh nhau lợi hại, nhưng Tôn Hạ Chí cũng không kém, còn bởi vì nguyên nhân công việc thường xuyên ôm bế, nâng đỡ người bệnh rèn luyện ra cánh tay rất có lực, dần dần chiếm thế thượng phong.

Mặt mẹ Lâm bị dì cào vài cái, trên bụng cũng bị đạp một cước.

Tôn Hạ Chí chỉ vào bà ta nói: “Tôi nói cho chị biết Tôn Xuân Phương, chị mà cứ ngu ngốc như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày chị hối hận!”

“Tao mà hối hận thì tao cùng họ với mày.” Mẹ Lâm phun nước miếng: “Tao nói con gái của tao còn cần mày tới lo chuyện bao đồng?”

“Chị có tư cách gì nói con bé? Chị ngoài việc sinh con bé ra chị còn làm gì? Niệm Niệm hồi còn nhỏ là tôi và mẹ nuôi, tiền đi học cũng là mẹ cho, nhiều năm như vậy chị chỉ cho con bé được mấy bữa cơm, tiền đó còn do mẹ để lại!”

Bà ngoại Lâm Niệm sinh hai trai hai gái, hai đứa con trai đều đi tham gia quân ngũ, con trai lớn hi sinh trên chiến trường ở Triều Tiên, con trai út hiện đang làm cán bộ ở nông trường phía Đông Bắc.

Bà cụ có không ít người cháu, nhưng thích nhất chính là Lâm Niệm được nuôi lớn bên cạnh bà từ khi còn nhỏ.

Lúc bà qua đời cũng để lại phần lớn cho mẹ Lâm, chỉ hy vọng bà ta nể mặt số tiền này đối xử tốt với đứa cháu ngoại gái này một chút.

“Chị nhận tiền lại đối xử với Niệm Niệm như vậy, chị có đuối lý không?”

“Nó xứng đáng!” Mẹ Lâm nghiến răng nghiến lợi: “Nó hại chị mày thảm như vậy, còn muốn tao đối xử tốt với nó? Nằm mơ đi!”

“Rõ ràng chính là chị lên tục ăn không ngừng dẫn tới đứa bé quá lớn, lúc ấy tôi đã khuyên chị rồi, đúng chứ? Chị có chịu nghe tôi không?”

Mẹ Lâm căn bản không chấp nhận cách nói này, bà ta khăng khăng cho rằng Lâm Niệm chính là khắc tinh của bà ta, là cô làm hại bà ta nhiều năm như vậy không dám ngẩng đầu ở nhà chồng.



Tôn Hạ Chí biết có nói với bà ta nhiều đến mấy cũng vô dụng, dì không muốn nói nữa, hít sâu mấy hơi rồi nói: “Bỏ đi, tôi không nói với chị nữa, dù sao hôm nay tôi tới là muốn dẫn Niệm Niệm đi.”

“Mày nằm mơ đi!”

Mẹ Lâm mới không đồng ý, Lâm Niệm đi rồi bà ta tìm ai đòi tiền?

Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Lâm Niệm vội vàng giữ chặt Tôn Hạ Chí.

“Thôi dì nhỏ, dù sao cái giường kia của Điềm Điềm cũng hơi nhỏ để hai đứa cháu có thể cùng nằm ngủ trên đó.”

Thật ra Lâm Niệm không quá bằng lòng đến nhà dì nhỏ, cứ làm phiền người khác suốt cũng xấu hổ.

“Cháu đã xin ký túc xá của trường học, hai ngày nay có thể dọn vào ở.”

Cô nói xong, Tôn Hạ Chí còn chưa phản ứng, mẹ Lâm đã kịch liệt phản đối.

“Ai cho con đi? Mẹ đã cho chưa?”

Lâm Niệm thở dài trong lòng, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Cô thật sự nở nụ cười, đối mặt với mẹ Lâm nói: “Mẹ, Lâm Phương vẫn chưa kết hôn, ngài muốn đối xử với con như thế nào, tốt xấu cũng phải trải qua quãng thời gian này chứ?”

Giọng nói của cô một chút cũng không hung dữ, ý nghĩa sâu bên trong lại tràn đầy uy hϊếp.

Hai ngày này Lâm Niệm vẫn luôn không phản ứng nhiều đối với sự nhằm vào của hai mẹ con bà ta, mẹ Lâm còn tưởng rằng mình bắt chẹt được đứa con gái út này rồi, còn nghĩ tới việc đòi lại tiền làm của hồi môn cho Lâm Phương.

Nhưng hiện tại bà ta bắt đầu sinh ra nghi ngờ đối với suy nghĩ ban đầu của mình, Lâm Niệm như thế này, bà ta thật sự có thể lấy lại tiền ư?