Chương 15: Đưa Tiền (3)

Tần Quan Quỳnh hỏi: “Cô sẽ không cầm tiền rồi còn làm chuyện xấu đi?”

Lâm Niệm nói: “Muốn tôi viết giấy cam đoan cho các người không?”

Gặp phải người không tuân thủ thì cho dù có viết giấy cam đoan cũng không có hiệu quả, nhưng Tần Quan Quỳnh vì để bản thân an tâm hơn, vẫn để cô viết một tờ.

Viết xong giấy cam đoan, Lâm Niệm ký tên của mình lên trên giấy. Tần Quan Quỳnh tiếp nhận, từ đầu tới đuôi nhìn một lần, một giây cũng không muốn ở lại đây lâu hơn, xoay người rời đi.

Vương Trọng Khôn là thư ký ở xưởng nồi hơi, vị trí này tùy tiện là có thể vớt chút chỗ tốt. Lúc trước Tần Quan Quỳnh nói không lấy ra một ngàn năm chẳng qua chỉ là giả nghèo thôi, thật ra đêm đó trở về bà ta đã đếm đủ số tiền này.

Bà ta cố ý đợi vài ngày mới giao tiền cho Lâm Niệm, còn nói: “Tôi chắp vá lung tung mới góp đủ bao nhiêu đây, của cải đều bị cô đào rỗng hết rồi.”

Lâm Niệm không nói tiếp, nhận được tiền thì đếm lại một lần, xác nhận không có vấn đề.

Thấy cô gật đầu, trong lòng Tần Quan Quỳnh nhẹ nhàng thở ra.

Mẹ Lâm tiến lên nói với bà ta: “Chúng ta thương lượng ngày nào kết hôn đi?”

“Chờ một chút.” Lâm Niệm ngăn cản, duỗi tay với mẹ Lâm: “Tiền của Lâm Phương vẫn chưa đưa cho con.”

Mẹ Lâm trừng cô, ngay từ đầu bà ta đã không định đưa tiền, đều là chị em ruột, chẳng lẽ cô còn có thể dể Lâm Phương đi ngồi tù?

Sự thật chứng minh cô thật sự có thể, không đợi mẹ Lâm mở miệng mắng, Lâm Niệm đã lấy ra một tờ thư tố cáo, nói với bà ta: “Lâm Phương mang thai, đứa bé trong bụng không nhất định là của Vương Vinh Võ đúng không?”

Mẹ Lâm trừng đôi mắt lớn hơn nữa, há mồm như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Niệm.

Trong lòng Tần Quan Quỳnh ngược lại khá buồn cười, nếu có thể bà ta quả thật không định rước cô con dâu này về.



Mẹ Lâm chịu không nổi loại phát triển này, che ngực đuổi theo Lâm Niệm đánh.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Niệm tích góp được vô số kinh nghiệm tránh né đòn roi của mẹ Lâm, thân thể linh hoạt tránh qua né lại ở trong phòng, ra sức không để bà ta đυ.ng tới người cô một chút.

Phòng chỉ lớn có nhiêu đó, rất nhiều lần Lâm Niệm tránh né làm họa thủy đông dẫn, khiến bàn tay của mẹ Lâm rơi xuống trên người Tần Quan Quỳnh.

“Đủ rồi!” Tần Quan Quỳnh vốn đã không thích nhà họ Lâm, bắt lấy cánh tay mẹ Lâm: “Muốn đánh thì chờ tôi về rồi đánh, đừng làm mấy động tác nhỏ này.”

Bà ta bị nắm cánh tay, Lâm Niệm cũng dừng lại, trong miệng còn đổ dầu thêm vào lửa: “Mẹ, xem ra mẹ cũng không để ý Lâm Phương lắm nha.”

Mặt mẹ Lâm đỏ lên, trong miệng thở phì phò: “Sao tao lại nuôi lớn con sói mắt trắng là mày cơ chứ!”

Lâm Niệm rũ mắt, che khuất lạnh lẽo trong mắt, qua một lúc mới một lần nữa nhìn qua đó, cười hỏi: “Đây là ngày đầu tiên ngài biết con là sói mắt trắng sao?”

Mẹ Lâm nhìn chằm chằm con gái, chuyện kéo dài tới bây giờ, rốt cuộc bà ta đã hiểu, cứng rắn cưỡng ép sẽ không làm Lâm Niệm thay đổi suy nghĩ.

Vì thế bà ta nhanh chóng thay đổi sách lược.

“Niệm Niệm…… à,” Bà ta dùng giọng điệu mềm mại xưa nay chưa từng có nói với Lâm Niệm: “Con cũng biết tình huống trong nhà rồi đó, một tháng mẹ và cha con chỉ kiếm đươc ít tiền, chi tiêu cho việc ăn uống xong thì không còn bao nhiêu tiền. Đúng là chị gái con làm không đúng việc này, con bé cảm thấy rất có lỗi với con, đợi lát nữa mẹ ép con bé nói xin lỗi con được không?”

Thấy Lâm Niệm không nói lời nào, bà ta lại tiếp tục nói: “Mẹ biết trong lòng con tức giận, mẹ…… Nói một tiếng rất xin lỗi con, lúc trước không suy xét đến cảm giác của con.”

Bà ta tiến lên muốn sờ tóc Lâm Niệm, lại bị cô nghiêng người né tránh.

Mẹ Lâm thở dài: “Chúng ta là người một nhà, tại sao lại xa lạ như thế này?”