Mấy năm này đời sống tinh cảm của Tinh Chuy gần như bằng không, trừ bỏ khoản thời gian ngắn ngũi có một cuộc hôn nhân hoang đường, thì anh cũng không có tiếp xúc với người đàn ông nào. Đương nhiên, cũng không có phụ nữ.
Theo lý thuyết, nếu tái hôn, phải kiếm một người vợ dịu dang hiền hậu, kiên nhẫn cẩn thận. Nhưng anh đã có con rồi, trong bụng còn đang có một đứa, gánh nặng rất lớn, không thể kêu con gái nhà người ta từ bỏ quyền sinh nở rồi đi chăm sóc con của anh được, chuyện này không công bằng; nếu một người đã từng ly hôn, khả năng đối phương sẽ có con cái, anh lại không có khả năng nuôi nhiều người như vậy. Thật không chính đáng khi lấy một người vợ không chu cấp cho người khác một cuộc sống ổn định mà lại đòi hỏi người kia phải phụ giúp nuôi gia đình.
Cho nên anh phải tự gả đi ra ngoài!
Hiện giờ, hôn nhân đồng tính luyến ái đã hợp pháp hóa gần mười năm, thậm chí ở thị trấn nhỏ cách xa đô thị này vẫn còn một số cặp đồng giới. Lúc Tinh Chuy đến đây, rất sợ người khác biết anh sinh ra Đậu Đậu, lo lắng con trai sẽ gặp rắc rồi và . hông ngờ đây lại là nơi sinh sống của người dân tộc thiểu số, tính cách người dân ở đây hào sảng, dân trí mở mang, thậm chí tính tiếp nhận mọi chuyện so với thành thị còn cao hơn.
Như chuyện một nhà anh Cảnh trồng dưa, mọi người đều rất tôn trọng bọn họ, bé gái nhỏ ở trong trường học cũng không có bị xa lánh.
Đáng tiếc chính là, những người có thể chấp nhận xu hướng giới tính dị thường, vẫn không cao, rốt cuộc đây không phải nam nhi quốc, dị tính là đặt thù của đất nước. vì vậy, việc chọn một người chồng trong số ít người có thể chấp nhận giới tính của anh và sẵn sàng cùng anh chăm sóc con cái là điều hơi khó khăn.
Sau khi về nhà, Tinh Chuy chăm lo cho Đậu Đậu xong, bắt đầu lên mạng. Anh đi vào một trang web tìm tình yêu và hôn nhân, đăng ký tài khoản, đem tình hình của mình điền vào thật chi tiết và cẩn thận, rồi chờ đợi xét duyệt.
Không phải không suy xét qua học trưởng đã theo đuổi anh mấy năm, người đó biết chăm sóc người khác lại dịu dàng là một người tốt, chỉ là anh ta đã sớm lập gia đình, vợ là con gái của viện trưởng, thậm chí ngày sinh con cũng còn mấy ngày nữa. Dưới loại tình huống như vậy sao có thể lại đi quấy rầy, làm kẻ thứ ba rất xấu hổ, đây là ý tưởng không nên có!
Tinh Chuy có ranh giới đạo đức rất cao, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, ranh giới rõ ràng. Đây là ưu điểm, hưng khi sống ở một đô thị đặt lợi nhuận lên hàng đầu, những phẩm chất đáng khen ngợi cũng có thể trở thành khuyết điểm.
Nhưng anh đã may mắn tìm được một nơi thích hợp để sống và thoát khỏi vũng bùn không đáy...
“Ba ơi, cho con xin thuốc trị bỏng ạ.” Đang ở miên man suy nghĩ, Đậu Đậu mới đi ra ngoài một vòng trở về trên người toàn mồ hôi, cái đầu nhỏ lộ ra từ cửa sổ thở hỗn hễn, nói ra một yêu cầu kỳ quái. Nghe được hai chữ trị bỏng, trái tim Tinh Chuy giật mình một cái, lập tức kéo con trai qua kiểm tra thử, phát hiện cậu bé không bị thương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Có phải các ngươi đùa với lửa làm ai đó bị thương phải không!”
“Không phải.” Đậu Đậu chạy nhanh lắc đầu, luống cuống tay chân mà giải thích: “Là, là chú Lâm ở kế bên kêu con mua thuốc giúp.”
Bên cạnh phòng khám của Tinh Chuy có một quán trà dầu, có thể ăn tại chỗ, cũng có thể mua về, còn bán các sản phẩm hút chân không mang đi, là một trong những đặc sản địa phương được khách du lịch ưa chuộng. Trà dầu địa phương hơi khác so với các món ăn nhẹ miền Bắc, nó được làm bằng cách xào trà đại diệp khổ đinh, hạt hướng dương, đậu phộng, vừng, đường nâu và các nguyên liệu khác với dầu trà đặc sản địa phương trong một nồi lớn, tùy khẩu vị, cho một lượng thích hợp vào tô, rải một chút mễ hoa cùng mứt, sau đó đổ nước sôi vào và ủ. Món ăn vặt này chế biến phức tạp và thường liên quan đến lửa nên rất dễ bị bỏng.
“Để ba đi xem thử, con ngoan ở nhà nhé, ba một hồi liền trở về.” Khi bị phỏng phải xem diện tích của vết phỏng, vết thương có bị nặng hay sâu quá không, tùy theo tình hình mà chữa trị. Cần thiết rửa sạch miệng vết thương, sử dụng chất kháng sinh để không bị nhiễm trùng, nếu tình huống nghiêm trọng còn phải bôi thuốc lỏng, cho nên anh phải tự đi đến đó một chuyến.
“Không cần!” Đậu Đậu bỗng nhiên hô to, ôm chặt chân ba không cho anh ra cửa: “Chú Lâm nói chỉ là một vết thương nhỏ, thuốc mỡ là được.”
“Ba cứ đưa cho con.” Bắt đầu chơi xấu.
Đậu Đậu hình như không đúng lắm, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Tinh Chuy, lời nói không nhất quán. Tuy rằng đoán trước cậu bé đang nói dối, nhưng Tinh Chuy cũng khng vạch trần, chỉ chọn một chút thuốc đưa cho con trai. Chờ sau khi thằng nhóc ra cửa, anh mới đi đến tiệm trà dầu cách vách, cùng chủ tiệm chào hỏi: “Lâm sư phó, nghe nói anh bị phỏng sao, tôi đến xem đây.”
“Hả?” Tiểu Lâm, người kế thừa cửa hàng trà dầu trẻ tuổi, cậu ta cũng có chút ý tứ với Tinh Chuy, nhưng cậu ta sẽ không dùng chuyện bị thương để lừa gạt anh, cho nên một bên vừa làm việc, một bên dùng giọng nói không đứng đắn nói: “Nhưng tôi muốn thân nhiệt của cậu làm tôi phỏng đó.”
“Xem ra bị thương không nhẹ, bắt đầu nói mê sảng rồi.” Đối mặt với người theo đuổi mà nhỏ hơn anh đến mười tuổi này, mặc dù anh có ý nghĩ tái hôn, nhưng cũng sẽ không suy xét đến cậu ta. Trải qua một cuộc hôn nhân bi kịch, anh đối với nữa kia mà quá ít tuổi sẽ sinh ra ám ảnh. Sự khác nhau, ngăn cách, không hiểu, không có giao thoa, quá nhiều bất đồng gây ra trở ngại cho hai bên. Vì vậy anh muốn tìm một người đàn ông trạc tuổi mình hoặc hơn vài tuổi, có chung chủ đề và có thể hiểu nhau.
Hoặc là nói như vậy, anh khát vọng được ai đó chăm sóc, mà không phải đi chăm sóc lại người khác!
“Đây là mẻ mới xào đây, mang về cho Đậu Đậu ăn nhé.” Khi nói chuyện, tiểu Lâm lấy một chén trà dầu nóng hầm hập, bỏ nguyên liệu vào và đóng gói thật tốt, đưa cho Tinh Chuy: “Gần đây có làm ra một vị mới, bỏ thêm vũ khí bí mật, ăn xong cho tôi xin ý kiến nhé.”
“Thơm quá.” Mùi hương quả hạch đi theo làn nhiệt nóng phất lên mũi: “Có phải bỏ thêm hoa hồng, tôi ngửi được mùi đó.”
“Vũ khí bí mật nhanh như vậy đã bị vạch trần, thật buồn đó.” Cậu ta làm biểu tình khoa trường làm Tinh Chuy không nhịn được cười.
Vẻ ngoài người này rất được, dáng người cao gầy đĩnh bạt, tính cách tuy rằng tùy tiện, cảm xúc cũng hơi nhiệt tình, nhưng không làm người khác chán ghét. Nếu không phải nhỏ hơn anh nhiều tuổi như vậy, có lẽ là một người cha kế tốt, đáng tiếc. Tinh Chuy nói cảm ơn, trở lại phòng khám, trong đầu tất cả đều là suy nghĩ tìm người cha kế tốt. Hiện tại mọi hoạt động của anh đều rất bình thường, chờ đến bảy tám tháng, thân hình sẽ không giống như vậy nữa, dù sao cũng phải có người chăm sóc.
Nhưng anh là gánh nặng như vậy, thật sự có thể tìm được người đồng ý ở lại nông thôn này bồi anh, chăm sóc cho con cái sao?
Tâm sự trong lòng càng nhiều, Tinh Chuy đã quên mất chuyện Đậu Đậu nói dối xin thuốc trị phỏng, hơn nữa buổi tối có hai người bệnh đến thăm khám, vẫn luôn bận rộn đến nửa đêm, căn bản không có thời gian nghĩ chuyện khác, chờ anh nhớ ra, đã là hai ngày sau. Chuyện mất thuốc mỡ không lớn, thân là bác sĩ, anh lo lắng nhất là bệnh nhân sẽ không xử lý tốt vết thương, dẫn tới mưng mủ nhiễm trùng, thêm vài vấn đề khác nữa.
Hơn nữa nói dối là hành vi không tốt, cần phải sữa!
Anh kêu con trai lại, quyết định nói chuyện nghiêm túc: “Vì sao muốn lừa gạt ba?”
“Đậu Đậu không có.” Ánh mắt thể hiện sư lo lắng mà còn chối.
“Tinh Vĩnh Bình.” Tinh Chuy là một người ba nhân từ, nhưng ở vấn đề giáo dục tư tưởng con cái chưa bao giờ nhượng bộ, cho nên anh kêu cả tên lẫn họ của con trai, hy vọng cậu bé biết sự việc này rất nghiêm trọng: “Có nhớ ba đã nói với con, làm sai không quan trọng, sửa là được, nhưng là phải dũng cảm gánh vác. Con làm đàn ông, cần phải có trách nhiệm với hành vi của mình, không thể chỉ lấy lý do, cũng không được gạt người khác.”
“Ba ơi, ô……” Lời này không nặng, giọng của anh cũng không nghiêm khắc, nhưng Đậu Đậu mới 6 tuổi, tâm lý thừa nhận cũng không mạnh, bị giáo huấn vài câu, lập tức oan ức, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống: “Đậu Đậu sai rồi, Đậu Đậu không phải cố ý, bởi vì người kia thực đáng thương…… Ba đừng tức giận được không, cũng không dám nữa……”
“Được, ngoan ngoãn, nói cho ba biết vì sao con cần thuốc trị phỏng?” con trai vừa khóc, trong lòng Tinh Chuy cũng rất khó chịu, chạy nhanh bế con trai ngồi lên đùi, kiên nhẫn thăm hỏi lý do.
Lúc từ trong thành phố trở về, Đậu Đậu cảm thấy nhàm chán, liền cùng hàng xóm đi bờ sông câu tôm, kết quả gặp một người lưu lạc bị phỏng nặng. Người nọ ăn mặc rách nát, trên người bị thương, nhìn vừa sợ vừa đáng thương. Đậu Đậu có tấm lòng tốt, muốn dẫn người đó đến phòng khám, bất đắc dĩ người đàn ông đó như bị câm điếc, không có cách nào nói chuyện được, cậu bé mới nghĩ cách chạy về nhà lấy thuốc đem đến, lại sợ bị ba không cho cùng người lạ nói chuyện, lúc này mới nói dối.
“Đậu Đậu làm chuyện tốt mà, vì sao không nói cho ba chứ.” Tuy rằng nói dối là sai, nhưng điểm xuất phát lại là tốt. Cái gọi là thưởng phạt phân minh, lúc này phải khen ngợi cậu nhóc, cho cậu bé một lời cỗ vũ.
“Thật vậy chăng? Ba không tức giận?” Đậu Đậu xoa xoa đôi mắt, nín khóc mỉm cười.
“Đương nhiên không tức giận, bảo bối của ba hiểu chuyện nhue vậy, có lòng tốt như vậy, đây là niềm kiêu ngạo của ba. Vừa rồi ba không biết chuyện, đã hiểu lầm Đậu Đậu rồi, cho ba xin lỗi Đậu Đậu.” Nói xong bế con trai lên hôn một cái, Tinh Chuy vui vẻ đi đến phòng bếp, đem trà dầu mới làm phần thưởng cho: “Chú Tiểu Lâm mới làm một mẻ trà dầu hương hoa hồng mới, muốn ăn không?”
“Muốn!” Tiểu gia hỏa vỗ đôi tay tán thành.
Đổ nước sôi vào, một mùi hương hoa hồng thơm ngọt lập tức dũng mãnh vào xoang mũi, thúc đẩy sự thèm muốn.
“Ăn ngon.” Đậu Đậu uống đến cái cốc hướng lên trời, mới đưa cái chén không đưa cho Tinh Chuy: “Ba ơi, chúng ta đi đến bờ sông nhìn người kia được không, sợ người đó sẽ chết.”
Đối người xa lạ thật sự không cần thiết như vậy, nhưng trong ánh mắt của Đậu Đậu sáng ngời không có một tia tạp chất, tâm tư của cậu bé rất thuần khiết, đáng được khích lệ. Tinh Chuy không có cách nào cự tuyệt, cũng sẽ không cự tuyệt, bởi vì đây là phẩm chất tốt đẹp nhất, không nên bị từ chối. Cho nên anh dắt tay con trai, hai cha con nói nói cười cười, đi đến triều bờ sông.
Khung cảnh hoàng hôn thực đẹp, mặt trời lặn trên mặt đất, dần dần khuất trong dãy núi, chỉ còn những đám mây hồng trên chân trời xa xa, yên lặng đến có thể rữa sạch mọi muộn phiền trong lòng.
“Ba ba, tôm tôm!” Thuỷ vực thuộc về nhánh sông Bắc Giang, tới rồi vùng này, lòng chảo rộng lớn, dòng nước bằng phẳng, hải sản màu mỡ phong phú, dòng nước cạn nên có số lượng tôm lớn, hương vị tươi ngon lại rất dễ câu, đây là món ăn Đậu Đậu thích nhất. Lúc này, tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm những con tôm kết bè kết đôi nhảy trong nước mà chảy nước miếng, chép chép miệng: “Con muốn ăn.”
“Hôm nay không còn kịp rồi, ngày mai sẽ mua ở trên đường đi về nhà sẽ làm thịt tôm cho con.” Anh đưa tay xoa những sợi tóc ở gáy của con trai, Tinh Chuy không biết câu tôm nên sẽ đi mua ở chợ vậy.
“Vâng ạ.” Đang nói, một làn gió đánh qua, một mùi hương quái dị xa lạ xông vào mũi.
Tinh Chuy biết mùi này, lúc thực tập đã từng gặp qua, đây là mùi thịt bị thối rữa!
“Đậu Đậu, mau đi kêu chú Tiểu Lâm, kêu chú ấy nhờ vài người đến, nói nơi này có người bị thương rất nặng. Còn có, con đi về nhà đi đừng đến đây, ở nhà chờ ba.” Lo lắng kẻ lưu lạc đã chết, không thể để con nít thấy cảnh này, sắp xếp cho con trai xong, anh mới theo mùi hôi thối, đi đến một bụi cây, thấy một người đàn ông đang phát sốt.
“Như thế nào bị thành như vậy.” Tinh Chuy chạy nhanh đến, ngồi xổm xuống, vịn người đàn ông đang cuộn lại, bắt đầu kiểm tra: “Bị nặng như vậy tôi đến có tác dụng gì chứ, phải đi bệnh viện cấp cứu.”
Có lẽ là cảm giác được có người tới gần, kẻ lưu lạc dần dần mở mắt. Nhìn thấy Tinh Chuy trong mắt của người đó như phát ra ánh sáng lạ, nắm chặt cổ tay của anh, miệng mở, không tiếng động mà nói cái gì, hốc mắt chạy ra nước mắt.
“Đừng lo lắng, tôi không phải người xấu, hiện tại sẽ đưa cậu đến bệnh viện, mọi chuyện sẽ tốt lên.” Vết bỏng của người này trải dài từ cổ đến trên ngực, bây giờ đã muốn kết vảy, độ hư thối cũng không nhiều lắm, chỉ là bởi vì thời tiết quá nóng mới phát ra mùi khó ngửi như vậy. So với miệng vết thương lớn nhỏ trên người, để cho anh lo lắng là người này sốt quá cao.
Nhưng mà nghe được hai chữ bệnh viện, kẻ lưu lạc liều mạng lắc đầu, giãy giụa bò dậy, chắp tay trước ngực mà khẩn cầu.
Có lẽ là lo lắng chuyện tiền bạc, Tinh Chuy suy đoán. Xác thật, người này nhìn không xu dính túi, bằng không cũng sẽ không lưu lạc đến tình trạng này: “Được, vậy không đi bệnh viện, ở trên trấn tôi có một phòng khám, nếu cậu tin tưởng tôi, hãy theo tôi đi. Tôi sẽ cố gắng trị vết thương cho cậu, tiền bạc không cần lo lắng, không thu tiền.”
Thấy người đó đồng ý, kẻ lưu lạc đưa ra vẻ mặt rất an tâm, ngay sau cậu ấy như hết sức chống đỡ, té xỉu vào lòng ngực của Tinh Chuy.
“Ừm, hắn không có việc gì đâu.” Chỉ chốc lát, những người kia đã chạy đến, lại gần vài mét liền kêu to có mùi gì thật kỳ lạ.
Lúc sau, dưới sự chỉ huy của Tinh Chuy, mấy người hợp lực nâng kẻ lưu lạc đang bị thương đến phòng khám. Trong lức sơ cứu, Đậu Đậu vẫn luôn núp ở chỗ ngoặc thang lầu nhìn lén, không biết vì sao, trên người đàn ông này phát ra mùi rất thối, trên mặt cũng nhiều vết sẹo, nhưng thằng bé không sợ người này. Thằng bé chỉ cảm thấy rất thân quen với người này, thực thân thuộc, không biết vì sao, cái đầu nhỏ cũng không nghĩ ra……