Chương 1: Cha Con Ở Trấn Nhỏ

“Ba ơi, nóng quá.” Đầu mùa hạ, một chiếc xe bán tải chạy như bay ra khỏi đường cao tốc, một đứa trẻ tầm năm sáu tuổi ngồi ở ghế phụ, tuy rằng mặt có khẩu trang che khuất mặt, chỉ nhìn thấy được đôi mắt, nhiêu đây cũng đủ thấy là một đứa bé sinh đẹp.

Đậu đậu ngoan, ráng một chút nữa sẽ về đến nhà, nếu con gỡ khẩu trang xuống bây giờ sẽ bị lên cơn suyễn cho coi.” Người đàn ông nhẹ nhàng sờ đầu con mình, trấn an đứa nhỏ đang bị cái nóng hành hạ: “Đợi lát nữa, ba mua kem cho con ăn nhé.”

“Con muốn ăn vị bạc hà socola.” Đậu Đậu cười khanh khách, hai mắt to như trăng tròn thương lượng thêm: “Con còn muốn em thêm một quả dưa hấu lớn nữa.”

“Được, đều mua cho con hết. Bây giờ con ngủ một lát đi, tí nữa đến nơi sẽ kêu con.” Nhìn con trai, gương mặt người đàn ông nở nụ cười dịu dàng, sau đó tâm tình lại có chút trầm xuống.

Lái xe người họ Tinh, tên một chữ một chữ Chuy, cha mẹ đều là nông dân, không học nhiều văn hoa, tên này là được một ông thầy bói cho, nói anh có mệnh nhất thiên lý mã, sớm muộn gì cuộc sống cũng lêи đỉиɦ cao, nhưng anh phải gặp được tri kỷ của mình hay không. Đáng tiếc tuy số mệnh của anh như tốt như vậy, nhưng không thể chờ được người tri kỷ của mình.

Vừa mới 30 tuổi đã được là một bác sĩ đa khoa tại một bệnh viện, tuy anh có tay nghề y cao và tinh thần trách nhiệm cũng rất tốt, nhưng bởi vì tính cách quá mức chính nghĩa, đắc tội không ít đồng nghiệp, nơi làm việc ai cũng xa lánh anh. Đồng nghiệp cho rằng anh không có não, lãnh đạo lại cho rằng anh không chịu moi tiền người bệnh nên rất không ưa anh, vậy nên làm mấy năm cũng không lên bác sĩ chính thức tại bệnh viện. Không có biên chế, đồng nghĩa anh vẫn là một nhân viên không trực thuộc và có thể bị thay thế bất cứ lúc nào. Bi kịch nhất là áp lực công tác quá lớn, trả giá nhiều, tiền lương tháng ít đến đáng thương. Hơn nữa anh không chịu nhận bao lì xì đút lót từ bệnh nhân, nên anh còn bị mất thêm một khoản thu chi.

Ở một mình thì không có vấn đề gì lớn, chỉ là anh có một đứa con mang bệnh, nên cuộc sống rất thiếu thốn.

Đậu Đậu mắc chứng hen suyễn dị ứng, kèm theo khí thũng, ở trong thành phố thường lên cơn bệnh, có mấy lần thiếu chút nữa không thể qua khỏi. Căn bệnh này không thể trị tận gốc, chỉ có thể chăm sóc thật cẩn thận, thường xuyên tiến hành kiểm tra, rốt cuộc cũng phát hiện là do bụi bẩn ở thành phố. Cái này khó, làm sao để chống bụi, nó có ở khắp mọi nơi trong cuộc sống. Vì con trai điều dưỡng cơ thể, anh dứt khoát nghỉ việc nơi vốn dĩ không vừa ý này, trở về quê. Một làng xóm nhỏ giấu mình trong ngọn núi lớn, giữa non xanh nước biếc.

Lúc anh trở về cũng chưa tích góp được bao nhiêu, cũng may cha mẹ không so đo này đó, đối với đứa cháu này cũng rất yêu thương. Rời thành thị nhiễm đầy khói bụi xe cộ, bệnh của Đậu Đậu dần biến chuyển tốt đẹp, không còn phát tác nhiều như trước, ngày càng khỏe mạnh hơn trước rất nhiều.

Chỉ là nơi đây hẻo lánh, giao thông không tiện, trường học cách thôn cũng đến bảy tám dặm, Đậu Đậu đã đến 6 tuổi cũng cần đi học, việc đến trường trở thành vấn đề lớnnh.

Tinh Chuy ra ngoài thôn đi học, sau này vẫn luôn ở trong thành thị làm việc, không có làm công việc nặng nhọc bao giờ, đối nghề nông cũng lực bất tòng tâm, hơn nữa vấn đề học hành của con trai, nên anh bắt đầu tìm nơi ở mới. Đối với nhà mới anh không yêu cầu quá cao, chỉ cần an ninh tốt, không gian trong lành, gần trường học là được. Không lâu, nhà sự trợ giúp của người quen, anh đã mua được một căn nhà hai tầng ở một thị trấn cổ cách quê hương hơn 20 km.

Cổ trấn là là một cái trấn nhỏ bên sông Bắc Giang, dân cư chỉ có tầm 20 vạn dân, nhiều dân tộc khác nhau cư ngụ ở đây, có hơn một ngàn năm lịch sử, ở đây dễ dàng thấy được rất nhiều di tích lịch sử, còn có rất nhiều tài nguyên phong phú và kỳ quan hang động đá vôi, hiện giờ được cải tạo thành địa điểm du lịch. Tuy là điểm du lịch nhưng chưa bị khai thác quá mức hoặc quá mức, môi trường sinh thái được bảo vệ tốt, nằm gần 2 khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia, có khí hậu ẩm ướt, nguồn nước trong, thảm thực vật phong phú. Quan trọng nhất chính là, tuy rằng nơi này có bệnh viện huyện, nhưng không có cơ sở đàng hoàng, nên anh đã nghĩ ra, đem nhà cải tạo một chút, ở lầu một làm phòng khám, lầu hai dùng để ở.

Nông dân luôn là những người có cuộc sống không mấy dễ dàng, những bệnh lặt vặt sẽ không bao giờ đi đến bệnh viện, có thể chịu đựng được thì chịu đựng, nếu không chịu nổi thì mua thuốc uống, như vậy sẽ không đúng bệnh, chậm trễ bệnh tình. Vì vậy, ngay khi phòng khám có giá cả phải chăng Tinh Chuy khai trương, giá cả phải chăng và dịch vụ dành cho bệnh nhân đã nhanh chóng thu hút cư dân gần đó.

Chỉ ba tháng thôi, mọi người đều biết nơi này có một vị bác sĩ rất giỏi, là một bác sĩ có tấm lòng nhân hậu.

Cuộc sống mới vô cùng thuận buồm xuôi gió, hàng xóm đều là người tốt, phòng khám hoạt động cũng tốt, thu nhập ổn định, không gặp cái gì phiền toái. Với lại khi thay đổi chỗ ở, sức khỏe của Đậu Đậu không xảy ra vấn đề gì, thủ tục nhập học cũng đã làm xong, đến tháng 9 sẽ bắt đầu khai giảng. Nhưng vận may này cũng không ở bên cạnh anh mãi, đại khái là dạo gần đây Tinh Chuy hay xuất hiện những cảm giác nôn ói, mệt mỏi và thích ngủ hơn bình thường, lúc đầu còn nghĩ do mùa hè thời tiết nóng bức, nên cũng mệt mỏi hơn bình thường, nên anh cũng không quan tâm lắm. Nhưng vài ngày tiếp theo bệnh trạng của anh ngày càng tệ hơn, chỉ cần một chút mùi lạ sẽ làm anh muốn ói, khi anh cả đến thăm anh còn lo lắng hỏi anh dạo này có làm chuyện đó hay không, hay là lại có mang.

Những lời này nhắc nhở tinh chuy, anh luôn ở một mình bảy năm, tất nhiên không có bạn đời bên cạnh, nhưng trong bụng lại có một phôi thai đang trong trạng thái ngủ đông!

Không dám trì hoãn, lập tức đi lấy que thử thai kiểm tra, hai vạch trên que hiện lên khiến đầu anh choáng váng không thôi. Đúng vậy, không nghe lầm, anh là một người đàn ông có thể mang thai.

Việc này phải kể từ bảy năm trước……

Bảy năm trước, Tinh Chuy 23 tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, và anh đang lưỡng lự không biết nên đi làm hay tiếp tục học thạc sĩ. Trong nội tâm của anh muốn học tiếp, bởi vì muốn vào một bệnh viện lớn, bằng cấp chính là điều kiện tiên quyết. Nhưng khi đó kinh tế của anh không được tốt, hơn nữa lúc đó anh cả ở quê muốn cưới vợ, muốn xây phòng mới, làm anh em mà một phân tiền cũng không góp vào khi dịp trọng đại như vậy thì thật khó nói. Anh đem mấy đồng tiền tích góp mấy năm vừa học vừa làm gửi về, tiên tiết kiệm cũng không còn nhiều.

Về việc tìm việc làm, cũng không dễ dàng gì mấy, muốn đến một bệnh viện thực tập, không có ai giới thiệu, cho dù thành tức thật tốt cũng không tranh lại người có cha quen biết rộng. Đúng lúc anh đang chăm chỉ làm những công việc lặt vặt để chuẩn bị cho kỳ thi thì tin dữ từ nhà truyền đến. Để nuôi sống gia đình, cha anh đi làm mỏ đá và bị đá rơi trúng đầu, người dân ở công trường cho rằng ông hoạt động vi phạm quy định và sẽ không được bồi thường. Không có tiền bồi thường, chỉ có thể tự chi trả các chi phí chữa bệnh, đây lại thành tâm bệnh cho cả nhà lúc đó!

Cố gắng xoay sở cũng cùng đường, có người đã góp tiền và công sức để tìm ra chuyên gia phẫu thuật não giỏi nhất và giải cứu người cha già khỏi bờ vực cái chết. Đương nhiên, cái này không phải giúp không, có điều kiện, chính là muốn Tinh Chuy gả cho thiếu gia nhà có tiền, hơn nữa bảo đảm trong nửa năm phải mang thai con trai cho bọn họ.

Ở thời đại này, việc đàn ông có con không còn là chuyện viển vông nữa, nhưng đàn ông có khả năng sinh con vẫn còn rất ít, tỷ lệ một phần vạn mới có một người, cả nước cũng chỉ có mấy trăm người. Tinh chuy cũng là lúc khi học đại học, ở một lần kiểm tra sức khỏe tập trung mới biết được bản thân có thiên phú này, có thể mang thai sinh con. Sau này tin tức truyền ra ngoài, anh trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường, đi đến đâu cũng bị bàn tán, bị một học sinh cuối cấp truy đuổi rất lâu.

Xu hướng giới tính của Tinh Chuy rất bình thường, tự nhiên sẽ không tiếp thu đồng tính, cự tuyệt học trưởng si tình. Nhưng hiện tại anh cần tiền, cho nên không có sự do dự ở đây, vào tháng tám nóng bức gả vào hào môn.

Nhưng mà mọi chuyện phức tạp hơn anh nghĩ rất nhiều, hôn lễ của anh vội vàng, không có nghi thức, không có chúc phúc, không có hoa tươi cùng tràn vỗ tay, thậm chí chú rễ cũng không xuất hiện. Bày ở trước mặt anh, chỉ có một giấy hợp đồng. Khoản bốn năm trang điều khoản, những điều mà anh cần phải thực hiện, tất nhiên, điều kiện cũng rất hào phóng - nếu trong thời hạn quy định sinh ra một cháu trai thừa kế, lập tức khen thưởng tiền mặt 500 vạn, nếu là con gái, cũng thưởng hai trăm vạn và một căn nhà. Số tiền này đối với người có tiền không là gì cả, nhưng đối đứa nhỏ lớn từ vùng nông thôn mà nói đây là số tiền mà cả đời cũng khó kiếm được.

Vì cha mẹ, vì người thân, vì cuộc sống sau này, nhục nhã hay ủy khuất thì có là gì đâu. Tinh Chuy cười cười, ký tên lên hợp đồng, đem bản thân đi bán!

Ngày động phòng cũng trong ngày hôm đó, để người hầu giúp anh tắm rữa chải đầu sạch sẽ, đưa anh đến một căn phòng ngủ hoa lệ giống như cung điện, đến bây giờ anh mới nhìn thấy chồng của mình. Người này khác với trong tưởng tượng của anh, đó là học sinh cao trung tầm 16 tuổi……

Trên mặt đứa trẻ đó đều là sư khinh thường, thậm chí không nói lời dư thừa nào, cậu ấy thô báo xé mở quần áo vướng víu, hoàn thành nhiệm vụ như đối xử với một vật vô tri, sau đó không bao giờ chạm vào nữa. Không có tình yêu, không có quan tâm, không có dịu dàng, thậm chí không có một điểm tình cảm, chỉ là một giao dịch.

Mấy tháng đó, đối với Tinh Chuy giống như một cơn ác mộng!

Chồng của anh rất chán ghét anh, chỉ thực hiện nghĩa vụ lúc anh vào thời kỳ rụng trứng, trừ lúc này thì không thể thấy mặt được. Đến khi anh mang thai, cậu ấy giống như đã bốc hơi vậy, không thèm trở về nhà, mặc kệ anh sống hay chết.

Vốn tưởng rằng khi sinh con là anh có thể giải thoát, không nghĩ tới ác mộng chỉ mới bắt đầu.

Tinh Chuy trong lúc vô tình biết được mục đích của giao dịch này, lúc đó anh đang mang thai, không kịp suy nghĩ nhiều, hàng loạt sự việc xảy ra sau đó khiến mọi việc trở nên lộn xộn. Người thừa kế được mong chờ đã trở thành gánh nặng, vào thời điểm này không ai muốn có người thừa kế mới, bọn họ yêu cầu anh bỏ đứa bé đi, mà anh không thể tiếp nhận chuyện này được. Đối xử với anh như thế nào cũng được, nhưng đứa nhỏ vô tội, một sinh mạng nhỏ đang được hình thành trong cơ thể của anh, chín tháng mười ngày sau là đứa nhỏ có thể chào đón thế giới này.

Không ai được tổn thương đứa nhỏ của anh!

Cho nên, Tinh Chuy bỏ trốn, từ bỏ hết cuộc sống hoa lệ đó, chạy trốn thật xa, thề đời này kiếp này không có liên hệ gì với bên đó nữa.

Tuy rằng được an toàn nhờ sự giúp đỡ của học trưởng yêu thầm anh, nhưng anh không có đủ tiền để nuôi con. Từ khi mang thai đến khi sinh con đều cần rất nhiều tiền, việc học hành sau này cũng là một vấn đề lớn, hơn nữa anh lại mang thai đôi, càng tăng thêm gánh nặng. HỌc trưởng đưa ra gợi ý rằng, anh nên làm kiểm tra tỉ mỉ, và phát hiện sinh vật nhỏ bé trong cơ thể mình là anh em song sinh, để giảm bớt áp lực tài chính, cuối cùng anh đã tiến hành đông lạnh phôi, để một trong những quả trứng đã thụ tinh ngừng phát triển và ngủ đông trong cơ thể. Tám tháng sau, anh sinh hạ một đứa con trai, đó là Đậu Đậu.

Chỉ chớp mắt, Đậu Đậu đã 6 tuổi. Mấy năm nay anh sống cũng rất khó khăn, trong lòng nhớ đến cốt nhục còn lại, nhưng lúc đó thực sự anh không đủ năng lực nuôi cả hai đứa. Vốn định chờ con trai lớn một chút, cuộc sống thoải mái hơn thì bắt đầu tính toán ký hơn, không nghĩ tới phôi thai vốn dĩ đang ngủ đông lại bắt đầu sinh trưởng, chợp mắt một cái đã được 4 tuần thai.

Tôi mới mua nhà, mở phòng khám, mua chiếc xe này, tiền tiết kiệm gần như cạn kiệt. Đậu Đạu sắp đến vào tiểu học nữa, tiền cần chi sẽ ngày càng nhiều hơn, mà hiện tại đứa nhỏ trong bụng đang yên lặng sinh trưởng……

Lần đầu tiên áp lực làm Tinh Chuy cảm thấy lực bất đồng tâm, từ bệnh viện trở về, không biết anh đã than thở bao nhiêu lần. Mặc dù tiền bối đã trở thành bác sĩ trưởng nói sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ anh, nhưng anh ta đã kết hôn, thực sự không thể đáp lại bất cứ điều gì, vậy làm sao anh có đủ can đảm để yêu cầu giúp đỡ quá nhiều?

“Ba ơi, có thể mở cửa sổ không.” Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Đậu Đậu tỉnh ngủ, ghé vào cửa sổ xe nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Lúc này đã tiến vào Cổ Trấn, những chiếc xe chở than dọc đường bốc khói đen chạy xa mất tít, con đường trải đầy những cây sung dày như xô, kéo dài thẳng về phía xa.

“Có thể, mở đi, ba đi mua dưa hấu cho con.” Phía trước cách đó không xa ruộng dưa hấu lớn, Tinh Chuy đỗ xe ở bên đường, xuống ruộng mua dưa.

Người bán dưa thấy anh đến, chết sống không chịu lấy tiền, chọn hai quả ngon nhất, giúp anh để lên xe, còn cùng Đậu Đậu chơi đùa một hồi. Tinh Chuy không muốn lợi dụng người ta, chỉ là nông dân ở đây ai cũng hào sảng, nhiệt tình chất phác, nếu anh không lấy thì bị xem là coi thường người khác, không bằng thoải mái hào phóng nhận lấy: “Trước tiên tôi cảm ơn, anh Cảnh cứ như vậy, tôi rất ngại đó.”

“Bác sĩ Tinh, cậu đang nói gì vậy. Bệnh tình Nhị Ngưu đã khỏi nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của cậu cả, lại miền phí tiền khám bệnh cho chúng tôi. Hiện tại nó có thể ăn có thể ngủ, còn có thể xuống đất làm việc, tôi không cảm ơn cậu thì cảm ơn ai.” Nhà họ Cảnh làm nông dân trồng dưa, thân hình cao lớn, mặc một quần dài rằn ri, ở trần lộ ra nữa người cơ bắp cuồn cuộn, rất nam tính.

Anh ấy thích đàn ông, đến bây giờ cũng chưa cưới vợ, Nhị Ngưu là anh em của anh ta, họ sống cùng nhau, cách đây vài năm, họ đón một cô bé về nuôi, gia đình ba người vui vẻ hạnh phúc.

Nhìn anh nông dân trồng dưa với gương mặt hạnh phúc khi nhắc đến em trai cùng đứa nhỏ nhà mình, Tinh Chuy híp mắt suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngộ đạo ―― Nếu một mình không giải quyết được nhiều việc như vậy thì tại sao, anh không tìm một người cha cho Đậu Đậu?

Tác giả có lời muốn nói: Thì sao, hai người đàn ông sinh con là không đúng khoa học, nên đừng đi sâu vào những câu nói như đông lạnh phôi thai =. = Không có cơ sở khoa học gì cả, tôi bịa ra…