Chương 3: Người Câm (1)

“Đậu Đậu, con ở đây làm gì.” Ban đêm, khi Tinh Chuy tỉnh lại không thấy đứa con trai đâu, tưởng đâu thằng bé đi Wc, ai ngờ đã đi thật lâu cũng không thấy quay về, anh đi xem thử, cuối cùng cũng không thấy đâu. Trong lòng căng thẳng, vội vàng bật đèn lên, đi xuống lầu xem thử, phát hiện thằng nhóc vậy mà trộm đến phòng bệnh, canh giữ bên cạnh người ăn mày kia, dùng bông gòn thấm nước chấm lên môi khô của người đàn ông đó.

“Người đó sẽ chết sao?” Con trai nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, lo lăng hỏi.

Cái chết đối với một đứa trẻ là quá tàn khốc, Tinh Chuy không thể đảm bảo điều gì với đứa nhỏ, bởi vì anh chỉ là bác sĩ, không phải thần thánh, chỉ có thể chữa bệnh nhưng không có phép hồi sinh. Người này bị thương không nhẹ, hơn nữa không có trị liệu tốt nhất, tình hình ngày càng xấu đi, lại phát sốt, tình huống không lạc quan.

“Ba ơi, cứu cứu anh ấy đi, nhìn thật đáng thương.” Cậu bé vươn tay mềm nhỏ, cách không khí nhẹ nhàng sờ vết sẹo trên mặt người đàn ông: “Nếu anh ấy chết, Đậu Đậu sẽ rất buồn.”

Từ trước đến nay con trai anh luôn có sự đồng cảm với mọi thứ, lúc trước nuôi một con gà con chết mà còn khóc đến ba ngày ba đêm. Lo lắng cậu bé sẽ đau buồn, Tinh Chuy dùng sức ôm lấy thân thể nhỏ bé, nhẹ giọng an ủi: “Không có chuyện gì đâu, ba bảo đảm. Hiện tại con về ngủ đi, để ba chăm sóc cậu ấy, chắc buổi sáng ngày mai sẽ hạ sốt thôi. Nếu không được, chúng ta đưa cậu ấy đi bệnh viện, bệnh viện có rất nhiều bác sĩ giỏi, chắc chắn có thể trị được.”

“Nhưng mà con muốn ở đây.” Cậu bé nhìm chằm chằm người đàn ông, cầu xin ba: “Chỉ một chút thôi, được không.”

Đứa con trai luôn nghe lời nay không biết vì sao lại không nghe anh nói nữa, Tinh Chuy thở dài, xem đồng hồ, đã 5h30 sáng. Quên đi, coi như anh dậy sớm một bữa vậy.

“Vậy con ở đây chơi một lát, ba đi làm bữa sáng.” Trên mặt người đàn ông rất nhiều sẹo, trải rộng má phải, kéo dài đến cổ, cơ bắp và da thịt không lành lặnn, hình thành khe rãnh, nhìn qua rất kinh khủng. Có lẽ không nên để đứa nhỏ tiếp xúc với bệnh nhân như vậy, đến quá gần có thể để lại bóng ma tâm lí cho trẻ nhỏ. Nhưng vậy mà Đậu Đậu không sợ, còn tỏ ra rất kiên nhẫn và tỉ mỉ trong việc chăm sóc người bị thương, việc này làm Tinh Chuy rất vui vẻ, cũng kệ cậu bé vậy.

Anh đi vào phòng bếp, mới phát hiện tủ lạnh không còn đồ ăn nữa.

“Cái gì cũng không còn nữa, vậy phải làm sao bây giờ.” Chủ nhà vội vàng đến mức quên luôn cả việc đi chợ mua đồ ăn, bây giờ trong tay anh chỉ còn lại hai quả bầu, cuối cùng chỉ có thể nấu một nồi cháo trắng, cho hành tây vào nước, thêm gừng thái sợi và hành lá vào trộn đều làm món ăn kèm. Bất quá đồ ăn cay là thách thứ lớn đối với Đậu Đậu, cậu bé chỉ cắn một miếng nhỏ, rồi sẽ không động đũa nữa cho xem.

Tinh Chuy đành phải thêm đường vào cháo, dỗ cậu bé uống một chén.

“Muốn ăn mì thêm thịt.” Trời đã gần sáng, tiếng cửa hàng bên cạnh mở cửa khiến Đậu Đậu mỉm cười.

Biết tay nghề nấu ăn của mình không tốt mấy, công việc bận rộn, mấy năm nay không chăm sóc tốt cho con trai. Đừng nói đến đồ ăn ngon, ngay cả đồ ăn nóng cũng không có, về điểm này, trong lòng Tinh Chuy thực áy náy, cho nên ở ăn uống cũng không ép thằng bé: “Đi thôi, ăn ở quán ăn góc phố đi, thêm con mực thêm giăm bông đều có thể, nhưng không được lãng phí, kêu vừa đủ dùng. Ngoài ra, hãy nói với chú Vương rằng ba sẽ trả tiền sau.”

Mọi người trong làng quê đều quen biết nhau, thiếu một chút tiền này không thành vấn đề, không cho con trai cầm tiền bởi vì cậu bé có thể giữa đường gặp được một số đồ vật quái lạ rồi mua về nhưng không thể sử dụng.

Đưa con trai ra cửa, Tinh Chuy thấy cũng đến giờ mở phòng khám, bất quá bởi vì đang cho người lưu lạc kia lưu trú, quá trình trị liệu chắc hẳn rất bận rộn, chưa kịp dọn dẹp mọi thứ nữa. Anh thở dài, đi vào quét tước, quăng đống băng gạc dơ vào thùng rác, lại lau chùi dụng cụ khám bệnh. Rất nhiều người cho rằng bác sĩ đều có thói ở sạch, nhưng thật ra là không, chỉ có y tá mới có thói ở sạch nhất, nhưng bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ khoa ngoại đều rất lôi thôi, đương nhiên bao gồm chủ phòng khám này.

“Mệt chết, quả nhiên mình không thích hợp làm việc nhà.” Có lẽ là âm thanh oán than quá lớn, người đàn ông nằm trên giường bệnh mở mắt, hơi ngồi dậy nhìn anh.

“Tỉnh?” Vừa quay đầu lại, phát hiện người nọ ở sau lưng nhìn chằm chằm mình, mắt sáng như đuốc, cho dù là ai cũng sẽ hoảng sợ: “Cậu đã ổn hơn chưa, trước tiên tôi sẽ đo nhiệt độ cho cậu. Đợi lát nữa sẽ giúp cậu kiểm tra máu, nếu bạch cầu của cậu giảm xuống thì không sao, ngày hôm qua lượng bạch cầu của cậu rất cao, chưng minh cậu bị viêm nhiễm rất nghiêm trọng.”

Ánh mắt nhìn chằm chằm đủ khiến người ta thấy hoảng sợ, giống như muốn lột sạch anh vậy, đã sắc bén lại rất trực diện, nhưng không có tính công kích, giống như là khát vọng cái gì đó nhưng cuối cùng cũng đạt được. Tinh Chuy hơi khó thở, vài giây sau mới phản ứng lại, đó chỉ là một người bệnh, sợ cái gì chứ. Anh lấy lại bình tĩnh, lấy nhiệt kế qua, người đàn ông vậy mà không chịu phối hợp, bắt lấy anh kêu a a, không biết muốn nói gì.

“Cậu có thể nghe được tôi nói gì không?” Nếu bị câm điếc luôn thì hơi bất tiện rồi, không có cách nào giao tiếp được. Nhưng may thay người đàn ông đó nghe được, cậu gật gật đầu, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Tinh Chuy, cười.

“Biết viết chữ không?” Gật đầu.

Vậy thì tốt rồi, trước tiên Tinh Chuy kiểm tra sơ bộ cho người lưu lạc này, sau đó tìm giấy bút: “Tên của cậu là gì, nhà ở đâu, trong nhà có ai không, làm sao để liên hệ người nhà của cậu. cậu yên tâm, chi phí trị liệu tôi sẽ không lấy của cậu, không cần lo lắng về tiền đâu.”

Tôi không nhớ được gì cả―― người đàn ông viết như thế.

Mất trí nhớ? Đây cũng không phải tiểu thuyết hay phim truyền hình, đâu ra tình tiết ly kỳ như vậy chứ!

Tuy rằng lòng có nghi ngờ, nhưng anh cũng không hỏi đến cùng, dù sao người này lưu lạc lâu như vậy, khẳng định không tin tưởng ai hết. Nếu cứ hỏi tới, sẽ làm người này sinh ra tâm lí kháng cự, cuối cùng cái gì cũng sẽ không nói. Anh nghĩ nghĩ, giọng nói dịu dàng hơn: “Vậy trước tiên cậu cứ ở lại đi, cậu đến đây bằng cách nào, cậu còn nhớ không? Vết thương của cậu rất nghiêm trọng, nếu có khó khăn nào có thể nói cho tôi biết, có lẽ tôi có thể giúp cậu.”