Chương 9

Khi Lăng Trình Tiện trở về, vẻ mặt căng thẳng.

“Ông nội, khuya vậy rồi sao ông còn qua đây, ối! Mẹ, mẹ cũng ở đây à.”

Tưởng Linh Thục trừng mắt nhìn anh, nhưng biết tính tình nóng nảy của ông cụ, bà ấy muốn đứng ra bảo vệ cho anh, nhưng Ông Lăng đã đi lên trước, tức giận cầm cây gậy trong tay đập mạnh vào cánh tay của Lăng Trình Tiện.

Tiếng đập nặng nề truyền tới tai của Nhậm Nhiễm, mặc dù ông cụ đã dùng hết sức để đánh, Lăng Trình Tiện cũng đang mặc bộ quần áo rất mỏng, nhưng anh không hề kêu lên tiếng nào.

“Mày là cái đồ vô liêm sỉ!”

“Bố!”

“Con im miệng!”

Tưởng Linh Thục sợ tới mức chỉ dám ngồi im không động đậy trên ghế sô pha.

“Làm loại chuyện như vậy trong hôn lễ còn chưa đủ mất mặt sao, mày nói xem, mày giống ai! Cả cái gia đình này chỉ có mỗi mày là chơi bời trăng hoa như vậy, mày sớm muộn gì cũng chết vì phụ nữ thôi!” Ông Lăng trước giờ khi mắng người khác chưa từng kiêng nể gì ai, đợi sau khi anh phản ứng lại lập tức chạy tới nhìn sắc mặt của Nhậm Nhiễm: “Không phải, Nhiễm Nhiễm…”

Hết lần này tới lần khác Lăng Trình Tiện nghe điện thoại vừa nói được mấy câu đã tắt đi: “Nghe gì chưa, chết trên người cô đó, dọa chết cô chưa.”

Ông Lăng thu lại cây gậy trong tay rồi đi qua.

Lần này lại đánh cùng một chỗ, vai Lăng Trình Tiện bị đập hạ thấp xuống, vẫn không kêu lên tiếng nào.

“Thằng nhóc chết tiệt!” Ông Lăng ngồi lại trên ghế sô pha, sau khi ổn định hơi thở lại, mới đi đến chỗ của Nhậm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, nếu sau này nó dám làm vậy nữa, cháu cứ nói với ông.”

“Dạ.”

Lớn như vậy rồi, muốn dạy dỗ thì chỉ có thể dạy như vậy, dù sao thì cũng động tay động chân rồi, còn có thể đánh chết được sao?

Giáo huấn xong, hai vị đại ca trong nhà mới rời đi, Lăng Trình Tiện bước đến chân cầu thang, thấy Nhậm Nhiễm vẫn đứng im bất động.

“Không đi ngủ hả?”

Nhậm Nhiễm tiến lên vài bước, suy nghĩ nên mở lời như thế nào: “Chuyện tối nay thật sự không liên quan gì đến tôi, tôi vừa về đến nhà là đã thấy hai người họ rồi, cũng là do ông nội bảo tôi gọi điện thoại.”

“Tôi cũng đâu có nói là liên quan tới cô, căng thẳng gì chứ?”

Hai người người trước người sau cùng đi lên lầu, Lăng Trình Tiện ngồi ở mép giường, dù sao cũng sống chung một mái nhà, Nhậm Nhiễm giả vờ quan tâm hỏi mấy câu: “Không sao chứ?”

Trong lòng người đàn ông có chút lạnh lẽo, nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng nói: “Không sao.”

“Không còn sớm nữa, anh đi tắm trước đi.”

“Cô tắm trước đi, tôi ngồi đây tự kiểm điểm lại chút.”



Nhậm Nhiễm nghi ngờ nhìn anh, cô cũng không tin Lăng Trình Tiện lại là một người có thể tự nhận ra lỗi của bản thân mình, nhưng cô tăng ca tới bây giờ cũng rất mệt rồi, nên chỉ muốn nhanh chóng đi ngâm nước nóng rồi đi ngủ một giấc.

Cô cầm theo một bộ đồ ngủ để tắm xong thay rồi đi vào phòng tắm, xả đầy nước trong bồn tắm, hơi nước dày đặc làm mờ tầm nhìn của người khác, khắp nơi trên cơ thể đều lấm tấm những giọt nước đọng lại. Nhậm Nhiễm thoải mái nằm ngâm mình trong bồn tắm, một lúc lâu sau, mới cầm vòi sen chuẩn bị tắm rửa.

Bên phía cánh cửa truyền tới tiếng động nhỏ, khi cô ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Lăng Trình Tiện đang bước nhanh tới, trên người cô chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ của nhãn hiệu nào đó có một chữ cái rất to ở phần eo, toàn thân cô hóa đá, cô nhớ rõ ràng là mình đã khóa trái cửa phòng tắm rồi.

Bây giờ cho dù cô lấy hai tay che lại, cũng chẳng che được bao nhiêu, Nhậm Nhiễm xấu hổ trừng mắt nhìn.

Lăng Trình Tiện giật lấy vòi hoa sen trên tay cô, anh giơ chân bước vào trong bồn tắm, Nhậm Nhiễm vội vàng co hai chân của mình lại, người đàn ông ổn định chỗ đứng xong, thì xả nước vào người mình

Nước văng tung tóe trên mặt Nhậm Nhiễm, giọt nước lướt qua hàng lông mi dày đẹp của cô, nhiệt độ của nước cũng khá cao, cô gắng gượng mở mắt, thì thấy mảnh vải duy nhất trên người Lăng Trình Tiện cũng ướt đẫm rồi.

Nhậm Nhiễm giơ tay lên lau mặt: “Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây, chuyện tối nay thật sự không liên quan đến gì đến tôi.”

Anh cũng không quan tâm đến chủ đề này nữa rồi, Nhậm Nhiễm cũng không dám nhìn về phía trước, Lăng Trình Tiện cầm vòi hoa sen trong tay ngắm chuẩn vào mặt cô.

Một cảm giác ngột ngạt đột nhiên phủ xuống khuôn mặt của cô, Nhậm Nhiễm vội vàng dùng cả hai tay che mặt mình lại: “Lăng Trình Tiện, anh điên rồi!”

“Cô đúng là không biết tốt xấu gì cả, cô là người đầu tiên mà tôi phục vụ tắm rửa đó.”

Nhậm Nhiễm bị sặc nước, Lăng Trình Tiện thì ngồi xuống thành bồn tắm, cô vớt một vũng nước trong lòng bàn tay hất lên mặt người đàn ông, anh khẽ nhắm mắt lại, đôi môi mỏng cũng mím chặt lại.

Cô cũng dễ gì mới hít thở lại bình thường, ngăn cơn ngứa trong cổ họng lại, lại thấy Lăng Trình Tiện đột nhiên đứng dậy, ném vòi hoa sen trong tay vào bồn tắm, phát ra âm thanh nặng nề.

Nhậm Nhiễm nghĩ thầm cô xong đời rồi, người đàn ông này nhất định sẽ báo thù, thật sự không định tha cho cô, nhưng theo tính cách của cô, cô nhất định phải ra tay trước để chiếm lợi thế.

Cô đưa tay ra nắm lấy mảnh vải của Lăng Trình Tiện, rồi giật mạnh nó xuống.

Anh thật sự không ngờ rằng cô lại làm cái hành động này, làm sao, đây là muốn làm cho anh mất mặt sao, sợ tới mức co giò bỏ chạy đúng không?: “Cô cởϊ qυầи của phụ nữ quen rồi, cũng cư xử như vậy với đàn ông sao?”

Nhậm Nhiễm cũng không quan tâm nhiều như vậy, dùng lực đứng dậy, để chân trần vậy chạy một mạch ra ngoài.

Lăng Trình Tiện dùng một ngón tay cầm mép quần của mình lên, nhưng không có ý định kéo nó lên: “Cởϊ qυầи người ta xong rồi chạy là có ý gì? Muốn xem thì cứ nói ra, có phải là do đêm đó trong phòng tối quá nên không nhìn rõ không…”

Nhậm Nhiễm cũng đâu muốn nghe, cô chạy tới cửa thì lập tức đóng sầm cửa lại, chặn toàn bộ những lời nói bẩn thỉu của người đàn ông lại ở phía sau lưng.

Ngày hôm sau.

Khi đồng hồ báo thức của Nhậm Nhiễm còn chưa kịp reo lên, thì đã nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm ở bên ngoài truyền tới tai rồi.

Cô cau mày nhẹ nhàng di chuyển, thì Lăng Trình Tiện đã thay cô tức giận trước: “Ai vậy!”

“Cậu Tư, cô chủ, bà chủ tới rồi.”

Trong những ngày bình thường thì quản gia Trần rất có chừng mực, nếu không phải nghe thấy tiếng của Tưởng Linh Thục thì cũng không tới gõ cửa.



Hai người vội vàng bật dậy, lúc này lại rất ăn ý với nhau, một người vào phòng quần áo thay đồ, người còn lại thì đi rửa mặt trước.

Nhậm Nhiễm bước vào phòng ăn, nhìn thấy Tưởng Linh Thục đang ngồi trên bàn ăn, Lăng Trình Tiện đi tới kéo một cái ghế ra: “Mẹ, mẹ đến đây sớm như vậy làm gì?”

“Hôm qua ông nội đánh con có bị thương chỗ nào không?”

“Không có, ông ấy cũng đâu khỏe lắm đâu.”

Nhậm Nhiễm nhìn thấy một hộp thức ăn trống không được đặt trên bàn ăn, thì ra tất cả thức ăn được đặt ở bên trong đều bị lấy ra hết rồi, Tưởng Linh Thục nhìn cô: “Nhiễm Nhiễm, ăn cơm đi.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Hôm qua mẹ về nghĩ đi nghĩ lại rồi, hai đứa vẫn nên có con càng sớm càng tốt đi.”

Trong lòng Nhậm Nhiễm có chút chột dạ, Lăng Trình Tiện gắp một cái sủi cảo hấp nhân cua bỏ vào miệng: “Mẹ, nhắc tới chuyện này làm gì chứ?”

“Đây không phải là chuyện quan trọng nhất sao? Có con rồi, con cũng có thể kiềm chế tính trăng hoa của mình!”

Lăng Trình Tiện nhếch môi, bắt chéo chân: “Mẹ, không vội không vội, cứ từ từ.”

“Còn không vội được sao, con còn muốn đợi đến khi nào?”

“Nhậm Nhiễm bị bệnh rồi, không phải nên chữa trị trước sao?”

Nhậm Nhiễm suýt nữa thì phun ra ngoài miếng cháo đang ngậm trong miệng, người đàn ông này có còn là con người không? Cô có bệnh mà cô không biết sao.

Tưởng Linh Thục cũng thấy kỳ lạ: “Trước khi kết hôn đã kiểm tra mọi thứ đều rất bình thường mà, Nhiễm Nhiễm, con bị sao vậy?”

Lăng Trình Tiện giành nói trước: “Mẹ, cô ấy ở phương diện đó không ổn, không giống phụ nữ.”

Tưởng Linh Thục bất ngờ chưa kịp phòng bị đã bị cuốn vào chủ đề này, xấu hổ không biết phải nói gì, sau khi Lăng Trình Tiện ăn liên tục mấy cái sủi cảo hấp xong, mới nghe thấy Tưởng Linh Thục quay qua nói với Nhậm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, con…”

Này thì nói như thế nào đây?

Có tính là bệnh không? Có thể chữa không?

“Bản thân con là bác sĩ, con xem xem có cách nào không…”

Nhậm Nhiễm nhìn Lăng Trình Tiện liếʍ môi, dáng vẻ cực kỳ giống tên lưu manh xấu xa: “Mẹ, mẹ cũng là phụ nữ, mẹ biết đấy, có con được hay không thật ra không liên quan gì tới việc phụ nữ có lạnh nhạt hay không, chủ yếu là xem coi người đàn ông đó có được hay không.”

Mẹ kiếp!

Lăng Trình Tiện suýt nữa thì cắn vào lưỡi của mình!

Cô nói cái gì? Cô vậy mà lại nghi ngờ anh không được sao!