Chương 34

Nhậm Nhiễm lại thấy hơi bất ngờ, anh đang dạy cô làm sao để đối phó với người phụ nữa của anh sao?

"Cậu Tư, anh và cô ta có chuyện gì không?

"Cô thông minh như vậy, đoán thử xem."

Nhậm Nhiễm tặc lưỡi: "Có thể về nhà thật sao?"

"Thật."

Cô nhấc váy cẩn thận bước lên phía trước, trên con đường nhỏ trải đầy sỏi đá, không dễ đi chút nào, Nhậm Nhiễm mang giày cao gót, chính bản thân cô cũng tự cảm nhận được dưới lòng bàn chân mình đang run rẩy, gót giày dường như ngay sau đó cũng bị gãy ngang.

Lăng Trình Tiện bước đến, cánh tay đỡ sau lưng cô, Nhậm Nhiễm thấy không được tự nhiên, cô dừng bước nói: "Tôi đi được."

"Tôi sợ lát nữa cô bị ngã, làm mất mặt tôi."

Mang đôi cao gót này không chỉ khiến người ta không thể đi lại thoải mái, quan trọng là với giá cả đắt đỏ như vậy mà còn làm trầy chân. Sau gót chân của cô chắc chắn đã rách da rồi, mỗi một bước đi đều đau đớn vô cùng.

Nhậm Nhiễm thấy xung quanh không có ai, cô buông làn váy xuống, Lăng Trình Tiện thấy cô bỗng chốc đã thấp hơn một khúc, cô đi lê chân bước đi, để lại đôi giày ở chỗ cô vừa đứng.

Anh cũng bắt đầu lo lắng nói: "Đi chân trần à, cô cũng không sợ chết cóng."

"Không lạnh, hơn nữa lát nữa được lên xe rồi."

Hai người bước trên hành lang, dưới chân cũng bắt đầu thấy lạnh cóng, Nhậm Nhiễm đi được vài bước thì lại nhón chân lên, Lăng Trình Tiện thấy dáng vẻ cô quả thật rất buồn cười, anh bước đến bên cạnh nắm lấy tay cô.

Ngón tay cô lạnh cóng, anh nắm chặt lấy rồi lại buông lỏng ra.

Đầu ngón tay của Nhậm Nhiễm cuộn tròn trong lòng bàn tay anh, mười ngón tay chạm vào nhau, từng nhịp rung động từ những khe hở giữa hai bàn tay len lỏi vào trong con tim đang đập liên hồi.

"Lăng Trình Tiện, anh biết nếu những người ga lăng gặp phải tình huống này, người ta sẽ làm thế nào không?"

"Làm thế nào?"

"Đưa giày của anh cho tôi mang."

Lăng Trình Tiện chế giễu: "Tôi không đưa đâu, váy cô dài như vậy, có thể che lấp vẻ xấu xí của cô."

"..."

Hai người đi chưa được vài bước, có một người không mời mà đến, mở miệng chào hỏi.

"Cậu tư Lăng, mợ Lăng."

Nhậm Nhiễm ngẩng đầu lên, không nhận ra là ai nhưng vẫn gật đầu.

"Mợ Lăng mặc bộ đồ này trông cũng được chứ nhỉ? Vóc dáng hai chúng ta cũng xấp xỉ nhau, cô phối đồ như vậy trông cũng đặc biệt lắm."

Nhậm Nhiễm nghe xong, vẻ mặt cũng hơi thay đổi: "Bộ đồ này của cô sao? Cảm ơn nhé."



"Đừng khách sáo, chỉ là một cái áo khoác mà thôi."

Lăng Trình Tiện nghe đến đây, anh khẽ cau mày: "Ai hỏi mượn đồ của cô vậy?"

"Anh Hoắc đó..."

"Hừ!" Lăng Trình Tiện rút tay về, sải bước đi về phía trước.

Người phụ nữ chợt lúng túng, nhìn theo bóng lưng Lăng Trình Tiện, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Mợ Lăng, thật ngại quá, tối nay tôi lỡ lời rồi."

"Tính tình anh ta kỳ quặc, muốn thì lại giở thói như vậy, không liên quan đến cô.

Hôm nay cảm ơn cô đã cho tôi mượn đồ, hôm nào giặt sạch tôi sẽ nhờ người mang đến trả cho cô."

"Không cần đâu, không cần đâu."

Nhậm Nhiễm cất bước rời đi, lúc bước ra ngoài, nhìn thấy xe của Lăng Trình Tiện đang dừng ngay trước cổng, có lẽ đang đợi cô.

Tài xế xuống xe kéo cửa xe cho cô, Nhậm Nhiễm khom người ngồi vào trong, Lăng Trình Tiện thờ ơ không đếm xỉa đến, cũng không thèm nói chuyện với cô.

Không nói thì không nói, cô còn vui chẳng kịp nữa là.

Trong xe bao trùm không khí ấm áp, nhưng gió lạnh bên ngoài cửa sổ ập vào cửa kính dữ dội, dường như không màng mọi thứ muốn xuyên vào bên trong. Nhậm Nhiễm giẫm chân trái lên bàn chân phải, Lăng Trình Tiện bèn liếc sang, nhưng cũng không nói gì.

Xe chạy được nửa đường, Lăng Trình Tiện bảo dừng xe.

Tài xế không dám chậm trễ, đạp phanh dừng xe lại bên đường.

Lăng Trình Tiện đẩy cửa bước xuống, ánh mắt Nhậm Nhiễm cũng dõi theo anh, thấy bên đường có một bà cụ đang bày hàng. Cô thấy cũng không giống quầy hàng lắm, chỉ trải một mảnh vải bố, trên đó đặt mười mấy đôi giày bông cũ kỹ, trên giày thêu đủ loại màu sắc và hoa văn.

Nhậm Nhiễm chợt nhớ đến bà nội, lúc cô đi học còn mang giày bông bà nội làm, nhưng không dám mang đến lớp, cô sợ các bạn sẽ cười cô.

Lăng Trình Tiện ngồi xổm trước quầy hàng , chọn lấy một đôi trong đó rồi hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Hai chục."

"Trễ như vậy rồi, sao còn chưa về nữa?"

Bà cụ rút một cái túi nilon đỏ ra bỏ giày vào trong đó đáp: "Về cũng chỉ có đi ngủ thôi, chi bằng cứ ở ngoài thử vận may."

"Về đi." Lăng Trình Tiện nói xong bèn đứng dậy. Tài xế bước đến rút vài tờ tiền trong cặp ra đưa cho bà cụ: "Chúng tôi mua hết nhé, cụ thu dọn giúp tôi đi."

Lăng Trình Tiện trở về trong xe trước, anh vứt đôi giày xuống dưới chân Nhậm Nhiễm.

Bà cụ gói hết toàn bộ giày lại, tài xế xách lên bỏ vào trong cốp xe.

Bà cụ gấp cái ghế nhỏ lại, bước đến cạnh xe, Nhậm Nhiễm thấy bà cụ vỗ vỗ cửa xe, Lăng Trình Tiện ghét người ta nói cảm ơn anh nhất, anh cũng không phải người tốt bụng gì, chẳng qua là bà cụ vì mấy đôi giày mà bày hàng đến nửa đêm, thấy vậy anh không nhìn nổi mà thôi.

Nhậm Nhiễm nghiêng người sang, hạ cửa xe xuống.



Bà cụ không nói chuyện dư thừa, chỉ móc hai viên kẹo trong túi ra đưa cho bọn họ. Lăng Trình Tiện chợt ngẩn ra: "Tôi không ăn kẹo."

"Đây là kẹo gừng, ăn vào ấm người, tôi thấy cô gái này ăn mặc phong phanh quá, chắc đang lạnh lắm."

Nhậm Nhiễm cười híp mắt nhận lấy viên kẹo từ tay bà cụ: "Cảm ơn."

Tài xế vào lại trong xe, tiếp tục nổ máy chạy đi, Nhậm Nhiễm mở vỏ kẹo ra, nhét viên kẹo vào trong miệng.

"Ngộ độc chết cô."

"Làm sao?" Cô không vui nhìn sang phía anh.

"Đồ của người lạ cho cô cũng dám ăn, lát nữa bị ngộ độc đừng có cầu cứu tôi."

Nhậm Nhiễm vẫn cười tủm tỉm nói: "Giữa người với người cũng phải có niềm tin vào nhau chứ."

Tại sao cô thà đi chân trần cũng không muốn mang đôi giày anh mua cho cô chứ? Trong lòng Lăng Trình Tiện vô cùng thắc mắc.

Một lát sau, cô vẫn để chân trần, Lăng Trình Tiện bèn xốc chiếc váy dài của cô lên, đặt đôi giày bông bên chân cô rồi nói: "Mang vào đi."

"Tôi không lạnh nữa, trong xe cũng rất ấm mà."

Lăng Trình Tiện khom người , nắm lấy gót chân cô rồi mang giày vào, Nhậm Nhiễm vội hất chân ra nói: "Tôi tự mang."

"Mang vào trông giống cô gái nông thôn thật."

Nhậm Nhiễm chợt dừng động tác xé vỏ kẹo lại đáp: "Cô gái nông thôn thì sao, lẽ nào thấp kém hơn người khác sao?"

"Tôi chỉ nói chơi thôi, cô phản ứng thái quá như vậy làm gì"

Nhậm Nhiễm rụt hai chân về: "Tôi lớn lên ở nông thôn đó, không có cao quý như các anh."

"Nhậm Nhiễm, cô tuổi chó sao? Mở miệng ra là cắn người."

Tài xế không dám ngoảnh đầu lại, hai người này khắc mạng, nhưng có thể trêu chọc Lăng Trình Tiện thành ra như vậy cũng chỉ có Nhậm Nhiễm thôi.

Trên đường đi, trong xe yên tĩnh lạ thường, ngón tay Lăng Trình Tiện khẽ vân vê trên đùi.

Anh kìm nén cả buổi trời, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh nói: "Tại sao cô lại lớn lên ở nông thôn? Nhà họ Nhậm chỉ có hai người các cô là con gái, không phải nên nâng niu các cô trong lòng bàn tay sao?"

Nhậm Nhiễm không muốn nhắc đến, đó là vết sẹo trong lòng cô, vết thương mãi không lành, dù chỉ là vô ý bị người ta chạm vào một chút, cô cũng sẽ đau đớn vô cùng.

Cô bị người ta đuổi đánh, cũng từng bị người trong thôn thả chó đuổi, nhà họ Nhậm đã có tiếng tăm từ lâu, trong mắt những người trong thôn họ thuộc tầng lớp cao quý không thể với tới được. Nhưng nhà giàu như vậy lại vứt bỏ con gái ruột của mình ở quê, tại sao chứ?

Chắc chắn là đứa con gái này bướng bỉnh khó trị, từ nhỏ đã hư hỏng, không được uốn nắn, thiếu dạy dỗ.

Lăng Trình Tiện thấy cô hồi lâu vẫn không nói gì, anh quay sang nhìn vào mắt cô nói: "Cô là con cả, muốn đưa đi cũng nên đưa em gái cô đi."

"Bởi vì tôi đã hại em gái tôi ngã gãy chân, tôi mới bị bỏ lại ở quê."