Khắc Hạo tuy vẻ mặt không biểu hiện gì, trong lòng lại là hơi hơi vui vẻ.
Nhìn giường tương đối rộng rãi và thoải mái. Hơn nữa lại còn trống một khoảng. Anh mặt dày leo lên nằm vào chỗ đó.
" Này, anh xuống cho tôi "
Tuyết Vy đang nhắm mắt, nệm đột nhiên bị vật nặng làm cho lún xuống. Mở mắt nhìn thử thì chính là Khắc Hạo.
" Tôi lên máy bay về từ sớm. Hiện đang thiếu ngủ, muốn ngủ bù "
" Xuống nhanh "
Tuyết Vy căm phẫn quát lớn, cô đang đau khắp người mà anh ta lại cư nhiên chọc cô tức thêm. Hận không thể đem kẻ quấy rối kia một dao gϊếŧ chết.
" Em hung dữ làm gì? Tôi có chỗ nào chạm vào em? "
" Được, không xuống tôi xuống "
Tuyết Vy làm thật. Cô tốc chăn hất ra, gượng người ngồi dậy. Trên thân thể những chỗ bị trày xước được một trận nhói lên.
Cắn răng nhẫn nhịn chịu đau, cô bỏ chân xuống giường, chân chưa chạm sàn đã bị nhấc bổng lên.
" Em đâu cần làm khổ bản thân "
" Tôi đã nói không được chạm vào tôi. Mau bỏ tôi xuống "
Tuyết Vy được Khắc Hạo bế trọn trên tay. Tức giận đấm anh vào lưng anh không thương tiếc.
Bỏ ngoài tai những lời nói của cô. Anh cúi đầu hôn vào môi cô, nuốt trọn những câu chưa kịp nói kia. Tuyết Vy phản kháng, cô cắn chặt răng không cho anh cơ hội tiến vào.
Khắc Hạo là người đâu dễ dàng từ bỏ nụ hôn. Cô không cho thì anh buộc phải cắn. Môi bị cắn đến chảy máu. Vì đau nên Tuyết Vy há miệng, anh nhân đó mà tiến sâu hơn.
Nụ hôn kéo dài vỏn vẹn năm phút. Thấy người trong lòng hô hấp có chút bất ổn, anh mới lưu luyến buông tha.
" Khốn kiếp, anh lấy tư cách gì hôn tôi?"
Tuyết Vy không khóc, cô chỉ bực bội đưa tay chùi chùi môi. Đôi khi rít lên vì chạm phải chỗ bị cắn.
Khắc Hạo lẳng lặng không nói. Đặt cô ngay ngắn xuống giường, đắp chăn cẩn thận. Anh lại tiếp tục leo lên nằm cạnh. Thấy Tuyết Vy có phản ứng muốn ngồi dậy. Anh nhanh hơn một bước dang tay siết chặt eo cô.
" Tuyết Vy, hãy để tôi ôm em một chút thôi "
" Buông ra. Anh còn quá đáng thì cút ngay về nhà. Tôi không muốn nhìn thấy bản mặt của anh. Tôi hận anh"
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại đau đớn gấp bội. Muốn hận một người đâu phải dễ, tha thứ lại càng không.
Giữa hận và tha thứ, cô biết làm sao cho đúng.
Khắc Hạo anh biết rõ miệng nói một đằng nhưng thâm tâm cô lại nghĩ một nẻo. Cô chỉ giận nói hận anh chút thôi. Chứ đâu thể nào hận cả đời được.
" Tuyết Vy, em đâu thể nào hận tôi đến chết được. Em biết mà, tôi xa em một tuần nên cuồng nhớ. Khi về lại thấy mấy thứ đó bảo sao tôi bình tĩnh nổi. Lúc đó là sự nóng nảy ghen tuông mù quáng, tôi mới xúc phạm em. Nhưng tôi hứa, tôi tuyệt đối không như vậy nữa đâu. Nếu tôi trái lời hứa, chết sẽ không được tử tế. Tuyết Vy, tôi cũng đã xin lỗi em rồi. Đây là lần đầu, em rộng lượng bỏ qua đi mà. Xin em đó "
Ánh mắt anh đầy sự chân thành hướng đến cô khẩn thiết cầu xin sự tha thứ. Hốc mắt anh chảy ra vài giọt lệ.
Đây là lần thứ hai trong ngày anh khóc vì cô.
Tuyết Vy nội tâm đột nhiên mềm yếu hẳn, thấu hiểu sự chân thành ấy. Hai mắt lấp lánh những giọt lệ trong suốt, trực chờ giây phút vỡ òa, lập tức tuôn rơi.
Môi nhỏ mím chặt lại, cố gắng ngăn cản bản thân mình khóc.
" Tôi liệu còn tin được anh? "
" Vậy em muốn tôi làm gì thì em mới tin? "
" Trừ khi anh đi chết "
Tuyết Vy không hiểu vì sao mà lại nói ra câu nói đó. Cô chỉ biết bản thân mới sáng bị anh tổn thương, gần xế chiều anh lại xin tha thứ.
Hiện thực chẳng đáng tin nổi.
" Chuyện chết không thể đùa được. Tôi mà chết em tha thứ cũng bằng thừa. Em nói cái khác đi "
Tuyết Vy nhìn vẻ mặt lo lắng của anh. Nhịn không nổi mà nở nụ cười, nước mắt cũng lăn dài hai bên má.
" Xem ra anh chưa tới mức hồ đồ làm theo lời tôi. Được, tôi tha thứ cho anh. Duy nhất chỉ lần này. Lần đầu như lần cuối "
" Cảm ơn em, Tuyết Vy "
Khắc Hạo dịch người xích lại gần hơn, ôm cô vào lòng, tựa đầu trên tóc cô mà lặng lẽ rơi nước mắt. Tuyết Vy cảm nhận anh khóc, chính cô càng thêm xúc động.
" Khắc Hạo, đừng khóc nữa. Em đã tha thứ cho anh rồi mà "
Tuyết Vy ôm lại anh. Ấm áp nói, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
" Được, không khóc nữa "
Khắc Hạo đáp ứng lời cô. Vòng tay ôm cô chặt cứng chưa có ý định buông ra.
" Anh lúc nãy không phải nói ngủ bù sao? Giờ sao không ngủ mà ôm em hoài vậy?"
Tuyết Vy vùi mặt vào ngực anh, nhẹ nhàng hỏi.
" Ôm em thích hơn là ngủ "
" Ngủ đi, bản thân anh mệt mỏi đừng cố nữa "
" Cho anh hôn lại thì anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em mà ngủ "
Khắc Hạo đổi cách xưng hô như Tuyết Vy. Anh rời khỏi cái ôm. Trở người, đem cô áp trụ dưới thân. Một tay nâng cằm cô, gian tà nhìn vào đôi môi đỏ mọng sưng đỏ.
Cô e thẹn đỏ mặt gật đầu. Chờ có thế, Khắc Hạo cúi xuống, môi anh hôn lên mắt rồi đến mũi, cuối cùng dừng lại ở môi cô.
Anh cắи ʍút̼ môi cô điên cuồng. Lưỡi thừa cơ xâm nhập sâu hơn, luồn lách khắp ngóc ngách mà càn quét hút trọn tất cả mật ngọt.
Nụ hôn quá táo bạo, mạnh mẽ. Tuyết Vy hai tay luồn vào tóc ôm lấy đầu anh, mụ mị phối hợp.
Môi và lưỡi mãi quấn lấy nhau. Đến khi hết dưỡng khí mới chịu dừng lại kéo theo một sợi chỉ bạc mờ ám.
Dứt khỏi nụ hôn, Tuyết Vy liên tục hớp lấy từng ngụm không khí để thở. Khó khăn nói với người trước mặt.
" Hôn đã hôn rồi. Giờ anh ngủ đi "
Khắc Hạo thỏa mãn mỉm cười. Nằm xuống bên cạnh, cắn vào vành tai mẫn cảm của Tuyết Vy thì thầm.
" Em mà không bị thương. Anh đã ăn em luôn rồi "
" Biếи ŧɦái. Hôn như anh em cũng sắp ngạt chết. Môi cũng bị anh cắn chảy máu, dày vò cho sưng đỏ. Nếu em mà khỏe lại, nhất định cũng không cho anh làm càn "
Tuyết Vy lườm yêu anh. Bất chợt, che miệng ngáp một cái, cô ôm anh nói.
" Em mệt rồi. Chúng ta ngủ thôi "