Chương 38

Bọn họ cạnh bên Tuyết Vy khóc lóc một trận. Và dường như tiếng khóc đó quá bi thương nên khiến cho linh hồn Tuyết Vy lưu luyến không nỡ rời xa.

Chỉ nháy mắt trong hai phút, Khắc Hạo đang nắm tay Tuyết Vy có thể cảm nhận từng ngón tay cô đang cử động. Nhịp tim đang đập lại, rất yếu.

Tuyết Vy hô hấp khó khăn. Cả người cô cứ nâng lên hạ xuống. Hít thở không thông.

" Bác sĩ…bác sĩ….."

Dương Tiệp chạy đi gọi bác sĩ. Năm phút sau bác sĩ và đội ngũ y tá vào phòng cấp cứu.

Thấy dấu hiệu sự sống của Tuyết Vy. Ai nấy đều kinh ngạc vì đây là kì tích xuất hiện. Các y tá nhanh tay lấy bình oxi gắn vào cho Tuyết Vy. Còn gắn thêm nhiều dây gì đó nữa. Dùng máy đo nhịp tim để theo dõi tình trạng tim đập của Tuyết Vy.

" Người nhà chờ ở bên ngoài "

Một y tá đuổi tất cả bọn họ ra, đóng cửa. Lại một lần nữa bọn họ đứng ngồi không yên chờ ở bên ngoài.

Nét mặt ai cũng trở nên vui mừng nhưng nước mắt rơi ra không ít tí nào. Bọn họ đang khóc trong niềm vui khi Tuyết Vy sẽ chẳng bỏ họ mà ra đi.

~~~~~~~~~~

Một tiếng trôi qua.

Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra. Cũng như lần đầu, việc làm đầu tiên là ông tháo bỏ khẩu trang. Nhìn tất cả bọn họ mà mỉm cười báo tin.

" Bệnh nhân đã được cứu sống. Mọi người đừng lo lắng đau buồn nữa. Và đây là trường hợp hiếm có mà tôi thấy "

Tuyết Nhi vui quá mà ôm lấy bác sĩ, rối rít cảm ơn.

" Cảm ơn bác sĩ đã cứu sống em tôi "

" Thành thật cảm ơn bác sĩ nhiều lắm "

Bác sĩ bị nghẹt thở vì cái ôm của Tuyết Nhi. Ông cười nhẹ, gỡ tay cô ra nói.

" Đây là trách nhiệm của tôi nên đừng cảm ơn làm gì. Bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng hồi sức. Mọi người có thể vào thăm nhưng đừng làm ồn "

" Chuyển cô ấy vào phòng VIP "

~~~~~~~~~

Tuyết Vy đã được chuyển đến một căn phòng VIP theo yêu cầu của đám Phong Lãnh. Bên trong đầy đủ tiện nghi như ở nhà. Giường cô nằm tương đối rộng và thoải mái.

Gương mặt cô đã có tí huyết sắc. Tay chân cũng ấm trở lại. Khắc Hạo ngồi bên giường, nửa điểm cũng không rời mắt khỏi cô.

Tuyết Nhi thì vừa ngồi vừa lườm Khắc Hạo. Cô đang căm ghét anh vì nếu không phải do anh, cô đã không thót tim khi xém mất đi người thân duy nhất là Tuyết Vy.

Cô rất muốn đuổi anh ra khỏi phòng.

Nhưng Phong Lãnh nói cô đừng như vậy. Hãy cho Khắc Hạo một cơ hội sữa chữa lỗi lầm. Mấy việc kia là do hồ đồ mới xảy ra cớ sự. Điều đó cho thấy yêu sâu đậm mới ghen tuông mù quáng.

Tuyết Vy nhúc nhích, cô hé mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Trần nhà trắng toát, bên cạnh lại có mọi người vây quanh.

" Tuyết Vy, em tỉnh rồi "

" Chị…"

Tuyết Vy khẽ cười. Cô cứ nghĩ mình sẽ chết trong lúc bị tông xe. Nhưng ai ngờ cô còn có thể sống.

" À, em đói chưa? "

" Ăn gì chị sẽ nấu? "

" Mà em có chỗ nào không thoải mái? "

"…….."

Tuyết Nhi liên tục quan tâm Tuyết Vy. Nói lia nói lịa không ngừng nghỉ. Tâm trạng vui mừng chẳng ai ngăn nổi cô nhiều lời.

" Chị được rồi. Em hiện tại chưa đói. Chị và bọn họ về đi. Em muốn yên tĩnh nghỉ ngơi "

Tuyết Vy chau mày nói. Cô thật hết cách với chị mình. Lúc nào có chuyện chẳng may xảy ra trên người cô thì chị cứ quýnh quáng, quan tâm một cách thái quá.

" Ừ, chị sẽ về nấu cháo rồi mang đến. Em nghỉ ngơi cho tốt vào "

Tuyết Nhi nhanh nhẹn nói. Dù chưa đói cô sẽ ép Tuyết Vy ăn để mau lấy lại sức. Kéo tay Phong Lãnh ra ngoài.

Dương Tiệp theo phía sau. Bởi lúc nãy anh đi chung xe Phong Lãnh nên về thì phải về chung. Anh cần phải nhanh chóng điều tra vụ việc này. Có kết quả càng sớm càng tốt.

" Sóc nhỏ, tôi ở lại được chứ? "

Đình Vũ chưa về lên tiếng hỏi xem ý Tuyết Vy thế nào.

" Không cần đâu. Anh về đi "

Tuyết Vy trả lời. Đình Vũ gật gật đầu dặn dò.

" Vậy em nghỉ ngơi đi. Anh về, Khắc Hạo ở lại với em "

Lời vừa nói xong bóng dáng của Đình Vũ nhanh như cơn gió mất hút khỏi phòng. Tuyết Vy còn chưa kịp nói hai chữ không cần.

" Tuyết Vy, tôi xin lỗi "

Khắc Hạo cúi đầu hối lỗi. Tay anh bao trọn tay cô làm cô nhăn mặt khó chịu khi rút tay về không được.

" Buông "

Giọng cô lạnh nhạt vang lên giữa căn phòng chỉ có hai người. Khắc Hạo im lặng chốc lát, giữ nguyên cái nắm tay như vậy.

" Tôi nói anh buông "

" Tuyết Vy, em…"

Khắc Hạo nói chưa hết câu, Tuyết Vy đã tức tối bật người dậy. Lưng do lúc xe tông va đập xuống đường cùng bụng bị đập mạnh vào xe có chút đau điếng khiến cô rên lên thành tiếng.

" Đau quá "

Khắc Hạo vội vàng buông tay. Ý vươn tay đỡ cô nằm xuống nhưng cô liếc mắt, lên tiếng.

" Khắc Hạo, trong lòng anh tôi phản bội anh nên anh có cần nhất thiết phải quan tâm đến sự sống chết của tôi không? "

Lời nói đầy hàm ý chế giễu, mỉa mai và căm hận. Khắc Hạo nhìn cô đau khổ, anh biết cô chắc chắn hận chết anh, không dễ gì tha thứ.

" Tôi biết tôi sai rồi. Em có quyền hận tôi nhưng em không có quyền cấm tôi quan tâm hay muốn chuộc lỗi, xin em tha thứ "

Khắc Hạo cho dù trong hoàn cảnh nào, sự bá đạo của anh chẳng hề biến mất.

Tuyết Vy ngập tràn tức giận trong lòng. Đúng là cô không có quyền ngăn cấm một người nào hết. Hậm hực nằm xuống, đắp chăn lại.

" Nếu như vậy thì tùy anh muốn làm sao thì làm. Nhưng tôi cấm anh có bất cứ cử chỉ nào chạm vào tôi "