Chương 40

Một lát sau.

Tuyết Nhi và Phong Lãnh mang cháo đến bệnh viện. Đi vào phòng bệnh của Tuyết Vy. Cả hai đứng hình vài giây.

" Phong Lãnh, họ ôm nhau ngủ là có ý gì? "

" Ngốc ạ, ôm nhau thì coi như mọi chuyện êm xuôi rồi. Tuyết Vy đã tha thứ "

Anh đóng cửa lại, nhéo má cô mắng yêu. Nhẹ nhàng kéo tay cô đi lại giường. Nhìn hai con người ngủ ngon lành kia cũng không nỡ đánh thức.

Nhưng buộc phải gọi dậy thôi bởi Tuyết Vy cần ăn uống đầy đủ, đúng giờ đúng giấc mà.

" Hai người dậy đi "

Tuyết Nhi ghị ghị cái chăn, tạo ra động tĩnh để đánh thức. Khắc Hạo và Tuyết Vy nhíu mày, từ từ mở mắt.

" Chị đến khi nào? "

" Chị mới đến thôi. Mà em tha thứ cho Khắc Hạo rồi hả? "

Tuyết Nhi đỡ Tuyết Vy ngồi dựa vào thành giường, sau lưng có gối kê tránh đau lưng và đầu. Che miệng thì thầm vào tai như tiếng muỗi vo ve. Chỉ có hai người nghe thấy.

" Em tha thứ rồi. Vì em nói hận nhưng hận không nổi Khắc Hạo mà lại yêu anh ấy nhiều hơn. Với lại anh ấy rất chân thành xin lỗi, mọi việc em xí xóa bỏ qua hết "

Tuyết Vy kéo Tuyết Nhi cúi đầu thấp xuống. Nói nhỏ vào tai rồi mỉm cười thật tươi.

" Nói gì mà không cho bọn anh nghe vậy? "

Phong Lãnh cau mày tò mò, đi lại ôm eo Tuyết Nhi thì thầm vào tai cô làm cô run lên. Tai liền đỏ ửng.

Huých cùi chỏ vào bụng Phong Lãnh. Đạp ngay chân anh.

" Anh từ khi nào tò mò? "

Không quan tâm sự đau đớn của anh. Cô tươi cười mở nắp gà mên cháo đưa cho Tuyết Vy.

" Em ăn đi "

Tuyết Vy định nhận lấy nhưng Khắc Hạo đã sớm vươn tay nhận trước cô, ấm áp nói.

" Anh đút em "

Phong Lãnh và Tuyết Nhi nhìn thôi cũng không dám tin vào mắt mình. Khắc Hạo thay đổi đúng 180° luôn. Ghen ghen dữ lắm. Ấm áp thì cũng không ai bì kịp.

" Chúng ta về thôi. Ở đây có Khắc Hạo rồi. Em khỏi phải lo chi nữa "

Anh nói với cô rồi quay sang nói Khắc Hạo.

" Bọn tôi về đây. Cậu ở lại chăm sóc Tuyết Vy tốt đi "

Rất nhanh cả hai người bỏ ra khỏi phòng chừa lại không gian riêng tư cho cặp đôi vừa mới làm lành.

" Nào, em ăn nhanh đi "

Khắc Hạo đưa muỗng cháo trước miệng Tuyết Vy, nhướn mày bảo ăn nhanh. Hưởng thụ sự ân cần, chu đáo ấy cô cảm động ghê luôn, mắt ươn ướt như sắp khóc. Xem ra tha thứ cho anh là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời cô từ trước đến nay.

" Em đã no "

" No đâu mà no. Em ăn chỉ mới vài muỗng, đừng biếng ăn. Nhanh hả miệng ra "

Khắc Hạo ép cô há miệng. Cô lắc đầu nguầy nguậy từ chối, hiện miệng nhạt ăn không ngon nên không muốn ăn thêm.

" Ngoan ngoãn ăn hay muốn anh hôn em "

Nói nhẹ chẳng có tác dụng, anh liền hăm he đe dọa, kèm theo nụ cười nhếch mép đầy yêu nghiệt. Anh còn cố ý nhích sát gần cô hơn.

Tuyết Vy vội đưa tay che miệng lại. Gục gật cái đầu trả lời.

" Xê ra, em sẽ ăn mà "

Bỏ tay đang che miệng ra, cô ngoan ngoãn há miệng ăn thêm muỗng cháo chính tay anh đút. Vẻ mặt miễn cưỡng vô cùng.

Hài lòng khi cô nghe lời, anh một chốc đã ép cô ăn sạch gà mên cháo mà Tuyết Nhi mang đến.

" Nước đây "

Lấy giấy giúp Tuyết Vy lau miệng, anh rót cốc nước cho cô uống. Khắc Hạo chăm sóc rất là tận tình, anh luôn quan tâm đến mọi hành động nhỏ nhoi của cô.

Một người đàn ông ôn nhu, dịu dàng, chu đáo thế này, liệu đi hết chân trời góc bể Tuyết Vy cô có thể kiếm ra người thứ hai không?

" Khắc Hạo, anh cũng nên xuống căn tin bệnh viện ăn một chút gì đi. Em ở trên phòng một mình được mà "

Thấy anh cứ bận rộn lo lắng tình hình sức khỏe cho mình, cô hơi sót nên lên tiếng bảo anh đi ăn.

" Anh không thấy đói "

" Anh nói xạo, nhất định là anh phải đói. Nếu anh mà không nghe, em sẽ cảm thấy là do mình mới khiến anh đói mà cũng chẳng dám bỏ em đi ăn "

Tuyết Vy vẻ mặt buồn buồn nhìn Khắc Hạo đang đứng ngay bên giường, ôm ngang hông anh nhẹ nhàng khuyên nhủ.

" Em đừng ngốc mà nghĩ là do bản thân. Được rồi, anh sẽ nghe em mà đi ăn "

Khắc Hạo gỡ tay Tuyết Vy ra, hôn lên trán cô một cái. Cho cô nằm lại trên giường, anh mới mở cửa phòng ra ngoài.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trên đường về nhà. Suốt dọc đường, Tuyết Nhi cứ thẩn thờ nhìn ngoài cửa kính, đôi lúc ánh mắt không tự chủ liếc nhìn Phong Lãnh đang lái xe phía trước rồi bĩu môi.

Phong Lãnh thông qua gương chiếu hậu thu hết mấy hành động kia vào mắt. Khó hiểu suy nghĩ vì không biết đã có việc gì xảy ra khiến cô chẳng bình thường chút nào.

Nghĩ đến nát óc cũng chưa ra, anh hạ giọng hỏi cô ngồi ở đằng sau ghế phụ.

" Tuyết Nhi, em có chuyện gì mà nhìn anh rồi bĩu môi hết thảy bảy tám lần "

"…."

Tuyết Nhi dở chứng tặng anh một nụ cười khó hiểu, chứ chẳng hé môi nói câu gì.

" Em cười có ý gì? "

"….."

" Có nghe anh hỏi không? "

"….."

" Em mau trả lời cho anh biết, Tuyết Nhi "

Phong Lãnh vừa lái xe vừa nói chuyện. Cô sợ chốc nữa anh không chú tâm thì nguy hiểm lắm. Tặc lưỡi một cái, sau đó mới chịu nói.

" Tại thấy Khắc Hạo chu đáo quá nên cảm thấy ganh tị với Tuyết Vy. Còn em nhìn anh mà cười với bĩu môi là thấy anh chẳng bao giờ đối với em như vậy cả. Anh đúng thật là không biết thế nào là săn sóc em "

" Ơ hay, em tự dưng lại đi ganh tị. Còn dám nói anh không biết săn sóc em sao? Anh mà không săn sóc em chắc em ốm lắm đấy. Giờ nhìn bản thân em đi, người đã lên cân không ít. Ở đó mà hờn trách anh "

Phong Lãnh cảm thấy bao nhiêu điều mình làm cô giống như hoàn toàn bơ đi. Có khi là quên sạch sành sanh cũng không chừng. Anh thở dài, tự hỏi chính mình. Tại sao anh có thể yêu một nữ nhân có lối nhìn thực tế kì cục thế này?

Tuyết Nhi thử đưa tay sờ mặt mình xác nhận. Đúng là tròn hơn lúc trước. Xấu hổ hỏi anh.

" Anh là đang chê em mập? "

" Anh nào có ý đó. Mà này, em ở bên anh đã hạnh phúc lắm rồi, đừng so bì với Tuyết Vy. Bởi anh và Khắc Hạo là hai người khác nhau, có cách chăm sóc người mình yêu cũng khác một trời một vực. Chu đáo của anh đối với em chắc em chưa nhận ra được thôi. Từ từ sẽ đến lúc em nhận ra. Vì thế tuyệt đối, cấm em có suy nghĩ khác người nữa "

Phong Lãnh nói một tràng dài. Tuyết Nhi nghe mà bùng bùng lổ tai, như đã hiểu cô ậm ừ gật đầu.

" Em biết rồi, Phong Lãnh đáng yêu "